Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Iris
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Sáng sớm, nhà dì Trần đã có người tới. Trình Hi kéo Nguyễn Tiểu Ly: “Người tới đi nhờ xe bò đúng là nhiều thật, không biết chúng ta có đi nhờ được không.”
Nguyễn Tiểu Ly không nói gì, cô cảm thấy Trình Hi chắc chắn sẽ lấy được chỗ. Hào quang của nữ chính sao có thể không được, còn cô thì theo nữ chính hưởng ké, có lợi mà không chiếm chính là kẻ ngốc.
“Chị Trần, hôm nay nhà chị có hai người đi họp chợ à? Còn dư lại mấy chỗ vậy, có thể cho hai đứa nhà tôi theo được không?” Một người phụ nữ dắt con trai và con dâu của mình đi tới hỏi.
Chiếc xe bò của nhà dì Trần khá lớn, có thể chở được tới mười người.
Dì Trần trả lời: “Ông nhà tôi sẽ đi với tôi lên thị trấn. Hôm nay hai đứa con trai tôi sang làng bên làm thuê rồi, còn hai đứa con dâu bụng lớn nên ở nhà.”
Năm nay nhà dì Trần xem như rất có phúc, cả con dâu cả và con dâu út đều mang thai, một cái năm tháng, một cái bảy tháng.
Người bảy tháng thì không bao lâu nữa sẽ sinh. Dì Trần muốn đi chợ để mua chút đồ ăn ngon về cho con dâu.
“Vậy cũng tốt, còn mấy chỗ trống, cho hai đứa nhỏ nhà tôi ngồi cùng hai người với nhé.”
“Được, chúng tôi còn chuẩn bị một số thứ rồi mới xuất phát, phải đợi một lát nữa.”
“Chờ một lát có gì đâu, ngồi xe bò của chị có thể tiết kiệm sức lực, đợi một chút cũng không sao cả.”
Người phụ nữ quay sang nói với con trai và con dâu mình: “Một lát ngồi xe bò của dì Trần lên trấn đừng có ồn ào nhốn nháo đấy, nghiêm chỉnh cho mẹ.”
Thấy xe bò vẫn còn chỗ, rất nhiều người muốn tiến lên tranh chỗ ngồi.
Trình Hi kéo Nguyễn Tiểu Ly nước tới: “Dì Trần, nhà dì thức sớm vậy ạ. Cả thôn chỉ có nhà dì có xe bò cho nên cháu và bạn cháu cũng mặt dày đến xin đi nhờ xe lên trấn, không biết dì còn dư hai chỗ không ạ?”
Lời nói của nữ chính dường như có ma lực, chỉ vài câu đơn giản thôi cũng đã làm người ta yêu thích.
Người trong thôn luôn khá nể trọng nhóm thanh niên trí thức. Tuy những thanh niên trí thức này không làm được việc nhà nông nhưng họ đều là phần tử trí thức hàng thật giá thật.
Ai lại không muốn tiếp xúc nhiều hơn với phần tử trí thức chứ? Nói không chừng sau này khi nói chuyện sẽ tản ra hơi thở của sách vở thì sao.
Dì Trần nói ngay: “Nếu các cô không chê thì tôi chừa cho các cô hai chỗ. Ngồi cuối xe bò là êm ái nhất, các cô thấy sao?”
Mặc dù cô thanh niên trí thức Trần Vũ Ly này không dễ thương mấy, nhưng dì Trần lại thích cô thanh niên trí thức Trình Hi. Nếu Trình Hi đã mang người theo thì đương nhiên không thể không cho người ta một chút thể diện.
Nguyễn Tiểu Ly lập tức quay đầu đi. Quả nhiên theo nữ chính thì có thể thành công đi nhờ xe.
Sau khi chờ một lúc, chủ xe tròng dây kéo của chiếc xe lên đầu con bò, chỉnh đốn xong xuôi tất cả rồi cho mọi người lên xe.
Xe rất lớn, xếp gọn thì có thể chứa được đến mười người.
Trình Hi và Nguyễn Tiểu Ly ngồi ở cuối xe. Mông cả hai đặt trên sàn xe, hai tay nắm chặt tấm gỗ, còn hai đôi chân tinh tế thì đung đưa trong không trung, cả đường đi đều gập ghềnh nhưng cũng rất thoải mái.
Xe bò từ từ ra khỏi thôn. Đường từ thôn lên trấn nói nhỏ thì cũng không quá nhỏ, nói lớn nhưng cũng không lớn mấy, gần như chỉ vừa đủ cho một chiếc xe bò đi qua.
Khi xe bò chạy ngang, người đi đi hợp chợ trên đường đều nhường sang một bên.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn những người dân đang đứng sát lề đường rồi thầm nghĩ, nếu đối diện có một chiếc xe bò đi ngược hướng thì căn bản là sẽ không có chỗ để tránh.
Con đường này quá nhỏ, chẳng khác gì đường một chiều.
Tuy nhiên, thời đại này không có nhiều xe bò lưu thông trên đường nên không cần quá lo lắng sẽ đụng phải một chiếc xe khác rồi không có chỗ tránh.
Với đôi mắt sắc bén, Nguyễn Tiểu Ly nhìn thấy phía trước có một chàng vô cùng cao to cũng đang đứng sát lề đường như bao người.
Chiếc xe bò chậm rãi lướt qua. Lúc nó đi ngang qua người chàng trai, đột nhiên chiếc kẹp tóc trên đầu Nguyễn Tiểu Ly trượt xuống đất.
Cô còn chưa kịp nhận ra thì chiếc xe đã đi qua rồi.
Chu Phụ Cốc vốn đang rũ mắt thì thấy một vật sáng bóng rơi xuống. Sau khi xe bò đi khỏi, hắn mới ngồi xổm xuống nhặt lên.
Đó là một món đồ rất nhỏ, sáng lấp lánh. Là một cái kẹp tóc.
Các cô gái trong thôn không có loại kẹp này, chỉ có nữ thanh niên trí thức là có thôi.
Chu Phụ Cốc cầm kẹp tóc, dường như có thể ngửi được mùi thơm trên đó, là mùi của loại dầu gội đầu tốt nhất trên thị trấn.
Hắn nhìn cái kẹp tóc một hồi, sau đó lập tức biết được nó thuộc về ai.
Chu Phụ Cốc ngẩng đầu lên thì đã không còn thấy chiếc xe bò kia đâu nữa. Hắn cầm kẹp tóc đuổi theo.
“Chờ một chút.” Hắn hô lên.
Chú Trần đang đánh xe hơi giật mình, ông dừng xe bò lại: “Cậu Chu có chuyện gì sao? Xe bò đã đủ chỗ rồi.” Ông tưởng rằng Chu Phụ Cốc xin ngồi nhờ xe.
Chu Phụ Cốc chạy từng bước thật dài để đuổi theo, đi một quãng đường xa như thế mà hắn lại chẳng thở dốc tí nào.
Hắn bước tới chỗ cô gái mặc váy dài đang ngồi trên xe bò, đưa chiếc kẹp tóc trong tay ra: “Đồ của cô rơi.”
Không ai để ý đến giọng nói của Chu Phụ Cốc có chút đanh lại, trong lòng hắn đang rất căng thẳng.
Lần nào cô cũng có vẻ rất chán ghét mình, không biết lần này sẽ thế nào đây…
Nguyễn Tiểu Ly khẽ liếc nhìn cái kẹp tóc nằm trong lòng bàn tay của người nọ, sau đó lộ ra vẻ ghét bỏ, nói: “Tôi không cần nữa.”
Tại sao?
Chu Phụ Cốc không hỏi ra tiếng, nhưng đôi mắt đen nhánh của hắn lại nhìn cô chăm chú. Nguyễn Tiểu Ly có cảm giác bản thân giống như đã bị ánh mắt đó khóa chặt vậy.
Trình Hi nghiêng người nói: “Vũ Ly, cái kẹp đẹp vậy mà sao lại bỏ? Tôi nhớ cô thích cái kẹp này nhất mà, rất thường xuyên kẹp nó nữa.”
“Vì nó bẩn rồi. Lên trấn mua lại cái khác, tôi không thích cái này nữa.” Trông vẻ mặt của cô khá bình thản nhưng lời nói ra lại rất cao ngạo.
Trình Hi liếc nhìn cái kẹp tóc trong lòng bàn tay Chu Phụ Cốc. Cái kẹp rơi xuống đất nên bị dính đất một chút nhưng cũng không quá bẩn, rửa sạch thì vẫn dùng được.
Chú Trần chen vào: “Hai thanh niên trí thức, bây giờ chúng ta đi được chưa?”
“Đi được rồi.”
Trình Hi tiếp lời: “Đi thôi ạ, xin lỗi vì đã làm mất thời gian của mọi người.”
Xe bò từ từ lăn bánh. Chu Phụ Cốc còn đứng tại chỗ, trên tay vẫn cầm cái kẹp tóc kia.
Sắc mặt hắn ảm đạm, các ngón tay co lại nắm chặt kẹp tóc…
Dường như cô rất ghét hắn, bất kể hắn làm gì cũng không vừa ý cô, mà cô vẫn luôn không thèm nhìn vào mắt hắn.
Cô giống hệt con mèo hoa kiêu ngạo kia, tựa như một chủ nhân cao cao tại thượng, cho dù bạn có đối tốt với nó đến đâu thì nó đều sẽ đối xử lại với bạn một cách lạnh lùng, thậm chí còn ghét bỏ.
Chu Phụ Cốc cụp mắt xuống. Sau này hắn sẽ không chạy tới trước mặt cô nữa. Người ta đã không thích mình rồi thì chạy tới trước mặt để cho người ta nhục nhã à?
Mặc dù hắn không ghét dáng vẻ đó của cô, nhưng có lẽ là cô rất ghét mình.
Chu Phụ Cốc buồn bã lên đường. Vội vàng đi suốt ba tiếng đồng hồ thì mặt trời cũng ló dạng, cuối cùng hắn cũng tới trấn trên, đồng thời hắn cũng phát hiện lòng bàn tay mình có chút đau.
Hắn cúi đầu xuống và nhìn thấy trên tay mình vẫn đang nắm cái kẹp kia.