Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Iris
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Cuối cùng, Nguyễn Tiểu Ly vẫn đến tận hưởng bóng mát dưới tán cây kia.
Nhưng lười thì lười, Nguyễn Tiểu Ly lại không có cách nào để thoải mái yên tâm mà lười biếng như vậy. Nhìn Chu Phụ Cốc tập trung dọn đường mà không chú ý đến mình, một lúc sau cô đã khéo léo rời đi không một tiếng động.
Chu Phụ Cốc bị phân làm việc cùng với cô coi như là cậu ta xui xẻo, căn bản phần lớn công việc đều là cậu ta làm, sức lực của cô yếu ớt không giúp được bao nhiêu, hơn nữa cô còn phải lười biếng theo nhiệm vụ. Chi bằng đền bù cho cậu ta?
Nguyễn Tiểu Ly rời khỏi bóng cây, nhanh chóng vạch ra một con đường nhỏ đi vào sâu bên trong rừng cây rậm rạp.
Trong rừng có rất nhiều món ăn hoang dã. Gà rừng, thỏ rừng các loại, chỉ cần bạn có năng lực thì muốn bắt một hai con hoàn toàn chẳng phải là vấn đề.
Rất nhanh, Nguyễn Tiểu Ly đã nhắm được một con gà rừng có cái đuôi sặc sỡ đủ màu, sau đó cô nấp vào lùm cây và nhanh chóng tóm gọn nó.
Tiểu Ác nhìn đến khiếp đảm, nhắc nhở: “Cô làm vậy là phá vỡ thiết lập đấy có biết không hả?”
Nguyên chủ Trần Vũ Ly là một người vừa lười vừa yếu, làm gì có tài nghệ bắt được gà rừng chứ.
Nguyễn Tiểu Ly: “Không muốn tuân thủ thiết lập.”
Tiểu Ác không còn gì để nói. Phải làm gì với ký chủ mà mình cưng chiều bây giờ? Dù có khóc lóc cũng phải tiếp tục cưng chiều thôi chứ làm sao. Đáng lẽ ở lần đầu gặp mặt nó không nên nói cho phép cô phá vỡ thiết lập nhân vật mới đúng, hừ.
Nguyễn Tiểu Ly thấy tâm trạng của Tiểu Ác không tốt bèn an ủi một chút: “Ta đã lười biếng theo thiết lập rồi, điểm tích lũy cũng đã lấy xong, chỉ bắt một con gà rừng thôi cũng đâu có bị trừ điểm, lại còn chẳng ảnh hưởng đến nhiệm vụ, ngươi thấy đúng không?”
Nghe xong lời này, trong lòng Tiểu Ác bỗng được khai sáng. Đúng vậy, hoàn toàn không ảnh hưởng đến nhiệm vụ mà.
Tiểu Ác suy nghĩ mấy phút đồng hồ mới chợt nhận ra mình đã bị lừa: “Tuân thủ thiết lập là có điểm tích lũy, cô vừa làm mất điểm tích của ta đấy.”
Tiểu Ác cảm thấy mình đã chiều hư Nguyễn Tiểu Ly rồi!
Trong mắt Nguyễn Tiểu Ly ẩn chứa ý cười, cô cầm theo một con gà rừng đã chết đi về phía bóng cây.
Ngay khi cô vừa xuất hiện, Chu Phụ Cốc lập tức lao tới chỗ cô, vẻ mặt hắn có chút lo lắng: “Cô vừa đi đâu vậy?”
Giọng điệu của hắn rất nóng ruột, cả khuôn mặt tối sầm đến đáng sợ khiến Nguyễn Tiểu Ly sững sờ, suýt nữa đã quên luôn mục đích mình quay lại.
Chu Phụ Cốc thấy cô bị hoảng sợ mới ý thức được thái độ của mình đã có phần thái quá. Hắn thu lại biểu cảm của mình, nhẹ nhàng hỏi: “Cô vừa đi đây vậy? Đừng đi lung tung, mùa này quanh đây có rất nhiều rắn rết.”
Hắn đang tập trung cuốc đất, lúc ngẩng đầu lên thì đã không thấy người ngồi dưới gốc cây kia đâu, sau đó hắn đi tìm xung quanh mấy vòng cũng không thấy ai.
Ngọn núi này cách thôn khá gần, tuy không có thú lớn nhưng vẫn có rắn độc, côn trùng hay kiến các loại. Cô vốn là một thanh niên trí thức lớn lên ở thành phố, nhất định sẽ không phát hiện và phân biệt được rắn độc, nếu không may bị cắn thì sẽ xong đời ngay.
Nguyễn Tiểu Ly nhíu mày, giơ con gà rừng đã chết trong tay mình lên: “Tôi đi bắt nó.”
Lúc này Chu Phụ Cốc mới nhận ra cô đang cầm trên tay một con gà rừng ngũ sắc. Nhìn con gà rừng, Chu Phụ Cốc chợt nhớ đến lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô, lúc đó cô đang đuổi bắt một con thỏ hoang.
Bây giờ cô lại lặng lẽ đi bắt một con gà rừng, chẳng lẽ là…
Không đợi Chu Phụ Cốc lên tiếng, trên mặt Nguyễn Tiểu Ly đã nở một nụ cười nhẹ.
“Ai nhìn thấy cũng có phần. Tôi không ngại chia một nửa con gà này cho cậu, nhưng nếu đã ăn đồ của tôi thì về thôn cậu đừng có hé miệng nửa chữ nào đấy.”
Nếu để người trong thôn biết cô lén nấu bữa ăn riêng thì e là bọn họ sẽ lại nói ra nói vào.
Vẻ mặt của Chu Phụ Cốc có gì đó kỳ lạ. Trước đây lúc cô bắt con thỏ hoang kia hắn cũng đã nhìn thấy, nhưng khi đó cô không hề nói ai gặp thì sẽ có phần như bây giờ. Sao hắn lại cảm thấy cô có ý đồ gì đó.
Đường nhiên là có dụng ý rồi, rất nhanh thôi Chu Phụ Cốc sẽ được biết.
Nguyễn Tiểu Ly ném con gà rừng qua cho hắn: “Hai người chúng ta sẽ ăn con gà này. Muốn ăn thì phải góp sức, tôi đã bắt được nó, vậy nhiệm vụ nướng nó là của anh.”
“…”
Tiểu Ác che mặt: “Cô đúng là người không bao giờ chịu thiệt thòi.”
“Ta không có bắt nạt cậu ta.”
Tuy rằng lười biếng để hắn làm việc một mình là không có đức, nhưng ít ra cô đã kiếm một bữa ăn ngon cho hắn rồi.
Nguyễn Tiểu Ly tự nhận mình nướng gà rừng thì hương vị của nó sẽ rất nhạt nhẽo. Cô đang tò mò cho nam chính có hào quang rực sáng nướng gà thì mùi vị sẽ thế nào, chắc sẽ ngon đúng không?”
Món ngon như vậy không thể để bản thân mình lãng phí được. Phải tận dụng mọi thứ một cách tốt nhất, nguyên liệu ngon thì để cho người nấu ăn ngon chế biến mới phải đạo.
Chu Phụ Cốc không nói gì, xòe tay tiếp lấy con gà rừng. Hành động này đã thể hiện rất rõ ràng rằng hắn tán thành lời nói của Nguyễn Tiểu Ly.
Hai người đi tìm một nơi yên tĩnh.
Nguyễn Tiểu Ly chủ động đi nhặt củi.
Chu Phụ Cốc vốn định đi nhặt củi, nhưng thấy cô đã làm trước nên hắn quay sang cầm con gà ra bờ sông làm sạch.
Hắn đào một cái hố để chôn lông và nội tạng của con gà, đến tối chó hoang lần ra được mùi máu thì chắc chắn chúng sẽ đào ra ăn sạch.
Chu Phụ Cốc trở lại với con gà rừng đã được làm sạch, bên này Nguyễn Tiểu Ly cũng đã nhóm lửa xong.
Chu Phụ Cốc khá ngạc nhiên.
Nhìn những ngón tay nhỏ nhắn trắng trẻo của cô là biết cô là một người chưa từng làm việc nặng nhọc, vậy mà cô có thể nhóm lửa trong một thời gian ngắn như vậy. Chuyện này khiến Chu Phụ Cốc có chút kinh ngạc nhỏ.
Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu hỏi: “Ánh mắt vậy là có ý gì, xem thường tôi à? Tưởng chỉ có người dưới quê các cậu mới có kỹ năng sống?”
Chu Phụ Cốc đỏ mặt: “Không có.”
Hắn chỉ ngạc nhiên chứ tuyệt đối không hề có ý xem thường cô.
Cô lúc nào cũng nghĩ đi tận đâu, cứ nhìn hắn bằng ánh mắt hung dữ.
“Lửa đã đốt, củi cũng đã nhặt, giờ tôi sẽ ngồi một bên chờ ăn, những chuyện khác đều giao cho cậu, có ý kiến gì không?”
Cô đã làm đến nước này rồi, đừng có ác mồm mà nói cô lười nữa.
Chu Phụ Cốc vùi đầu nướng gà. Hắn dùng một cành cây sạch sẽ đã vót nhọn xiên qua con gà rừng, sau đó đặt trên bếp lửa rồi quay đều.
Ngọn lửa cháy rất lớn. Lúc nướng, Chu Phụ Cốc luôn cẩn thận tránh cho thân gà tiếp xúc nhiều với lửa, giữ con gà cách đầu ngọn lửa một khoảng. Tay hắn liên tục xoay tròn cành cây, rất nhanh lớp da của con gà rừng đã bắt đầu từ từ chuyển màu và mùi thơm cũng dần tỏa ra.
Con gà rừng này hơi gầy nên nướng không bao lâu đã chín.
Chu Phụ Cốc nhấc con gà trên đống lửa xuống. Nguyễn Tiểu Ly tò mò lại gần: “Chín chưa?”
Cô kề khá gần nên Chu Phụ Cốc có thể ngửi thấy được mùi thơm trên tóc cô, yết hầu của hắn lại lăn lộn: “Chín rồi.”
Nguyễn Tiểu Ly nhìn con gà một hồi: “Chín thật à? Lần trước tôi nướng con thỏ kia lâu hơn lần này nhiều. Cậu có chắc là con gà này đã chín không? Nếu chưa chín, xé ra bên trong còn máu thì tôi sẽ nghỉ ăn luôn.”
Nếu xé ra mà bên trong còn máu thì nhìn cũng hết muốn ăn.
Chu Phụ Cốc nói: “Đảm bảo chín, tuyệt đối sẽ không có máu. Chín thế này vừa đủ, nước ngọt bên trong vẫn còn, nướng nữa thì thịt sẽ dai lắm.”
Nguyễn Tiểu Ly nghe xong mới thật sự yên tâm. Tếu theo, cô móc trong túi áo ra một cái bình nhỏ.