Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Iris
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Kể từ hôm đến nhà Chu Phụ Cốc ăn chực, Nguyễn Tiểu Ly đã thường xuyên lui tới căn nhà nhỏ của hắn.
Thỉnh thoảng Trình Hi sẽ đi cùng cô. Trình Hi thích vẽ tranh, cô ấy thường ngồi một mình trước nhà để vẽ hàng rào tre, trong lúc đó Nguyễn Tiểu Ly sẽ ở nhà bếp ăn vụng đồ ăn của Chu Phụ Cốc.
Chu Phụ Cốc rất thích cuộc sống như vậy, hắn muốn mỗi ngày được đến gần cô hơn, càng lúc càng gần, sau đó tìm cơ hội thích hợp để thổ lộ tình cảm với cô.
Nhưng ngày tháng cứ thế trôi đi, thời điểm thích hợp để thổ lộ còn chưa đến thì đã bên trên đã ban hành chính sách mới.
Cả nước khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học…
Điều đó có nghĩa là gì?
Có nghĩa là tất cả những thanh niên trí thức về nông thôn sẽ trở lại thành phố để tham gia thi đại học. Vì vậy các thanh niên trí thức trong thôn bắt đầu rục rịch, chuẩn bị đồ để trở về.
Với khả năng của bọn họ, nếu chăm chỉ ôn tập thì chuyện thi đại học cũng không phải vấn đề gì lớn. Bọn họ sẽ trở thành sinh viên, vận mệnh tương lai của họ sẽ không còn giao thoa với người trong thôn nữa.
Cô và hắn cũng sẽ trở thành người qua đường.
Chu Phụ Cốc khá hoảng hốt khi nghe thấy tin này, nhưng sau đó hắn đã nhìn rõ một số sự thật mà bản thân hắn đã xem nhẹ.
Hắn cười khổ.
Ngay từ đầu, mình và cô ấy chỉ là hai người qua đường mà thôi. Cô ấy là phần tử trí thức, chắc chắn không thể nào ở đây mãi được.
Người vui mừng nhất khi chế độ thi đại học được khôi phục có lẽ chính là nhóm thanh niên trí thức. Sau khi kết thúc ngày làm việc, không khí ở ký túc xá của thanh niên trí thức đã sôi nổi ngất trời.
Một nhóm người đứng ở cửa ký túc xá bàn tán xôn xao.
“Thi đại học đã được mở lại, còn mấy tháng là đến ngày thi rồi, bây giờ chúng ta ôn tập cũng còn kịp.”
“Tôi sợ là trễ rồi. Chúng ta đã ở đây hơn một năm, tôi cảm thấy mình sắp quên hết những gì đã học rồi.” Một nam thanh niên trí thức buồn rầu nói.
“Kịp, chúng ta phải về càng sớm càng tốt để còn ôn tập, nhất định sẽ kịp.”
Tất cả các thanh niên trí thức đều rất háo hức và mong chờ vào kỳ thi đại học vừa được mở lại này. Họ giống như đã nhìn thấy hy vọng, thấy một con đường tươi sáng ở ngay trước mặt.
Quách Tiểu Tuệ đứng ở bên rìa đám đông và không nói gì, thế nhưng trong ánh mắt của cô ta đã để lộ ra suy nghĩ: Rốt cuộc mình đã có thể rời khỏi đây, một khi về nhà thì sẽ không ai biết chuyện đã xảy ra ở đây, sẽ không còn bị người khác xa lánh nữa.
Cô ta thật sự rất muốn rời khỏi nơi đây.
Trình Hi vẫn luôn mong chờ ngày này, nhưng cô không ngờ nó đến sớm như vậy. Nghĩ đến việc rời khỏi nơi đã sống hơn một năm, thật sự cô cũng có chút buồn.
“Vũ Ly, cô định ngày nào sẽ về thành phố?”
Nguyễn Tiểu Ly nhíu mày: “Không biết.”
Những thanh niên trí thức khác chắc chắn là muốn đi càng sớm càng tốt, trở về sớm để còn ôn tập.
Trình Hi bỗng nghĩ đến chuyện của Chu Phụ Cốc và Trần Vũ Ly.
Chu Phụ Cốc đang theo đuổi Trần Vũ Ly, mà Trần Vũ Ly cũng thường xuyên lui tới với anh ta, chỉ là không biết thái độ của cô ấy thế nào. Bây giờ phải về thành phố…
“Vũ Ly, về lại thành phố cô có lưu luyến không?”
Mặt Nguyễn Tiểu Ly không có biểu cảm gì, cô cũng không nói lời nào.
Trình Hi nói nhỏ: “Tham gia kỳ thi đại học là cơ hội rất tốt đối với chúng ta, ảnh hưởng đến tương lai và cả cuộc đời về sau. Tôi nghĩ cô nên trở về, nếu có luyến tiếc ai thì sau này còn có cơ hội quay lại đây.”
“…” Nguyễn Tiểu Ly nghiêng đầu nhìn Trình Hi: “Tôi đâu nói là không về, tôi đang nghĩ về ngày nào thì được mà.”
Trình Hi lập tức cười cho qua: “Tôi nhớ cô ở Lệ thành. Chúng ta tiện đường một quãng rất dài nha, chi bằng chúng ta về chung với nhau đi.”
“Được.”
Nếu quyết định về thì phải nghĩ kỹ xem nên về ngày nào.
Những người khác trong thôn cũng đã nhận được tin, nưng chuyện thi đại học không liên quan gì đến họ nên họ chỉ tán gẫu vài câu rồi bỏ nó qua một bên.
Chu Phụ Cốc cứ đứng chần chừ trên bờ ruộng mà không biết có nên đến ký túc xá của thanh niên trí thức hay không.
Nếu tới đó thì hắn phải nói gì, chẳng lẽ bảo người ta đừng về thành phố?
Nhưng cuối cùng hắn vẫn tới ký túc xá.
Nguyễn Tiểu Ly và Trình Hi bắt ghế nhỏ, đang ngồi trò chuyện ở trước cửa.
Trình Hi nhìn thấy Chu Phụ Cốc đi tới thì lập tức nở nụ cười rồi đứng dậy: “Vốn định tối nay đến tìm anh, nhưng không ngờ giờ anh đã qua đây. Anh và Vũ Ly nói chuyện đi, tôi đi pha trà.”
Trước khi đi, hai người các cô chắc chắn phải chào tạm biệt những người quen biết ở trong thôn. Người duy nhất mà Vũ Ly quen ở thôn này cũng chỉ có mình Chu Phụ Cốc.
Trình Hi tự giác đi khỏi. Chu Phụ Cốc mang cái đầu đầy mồ hôi bước tới dưới mái hiên, sau đó trầm giọng nói: “Tôi nghe nói nhà nước mở lại thi đại học rồi, chừng nào cô đi?”
Hắn đã cố gắng hết sức để giữ cho giọng điệu của mình bình tĩnh nhất có thể, thậm chí hắn còn không nhận ra lúc này trong lòng mình đang bối rối như thế nào.
Nguyễn Tiểu Ly: “Tôi mới nói chuyện với Trình Hi xong, định ngày mốt sẽ về.”
Ngày mốt, nhanh vậy sao…
Ánh mắt Chu Phụ Cốc tối sầm lại, hắn nói: “Hai cô phải đến thị trấn mua vé tàu đúng không? Ngày mốt tôi cũng không bận việc gì, tôi sẽ tiễn hai người đến nhà ga.”
“Được.”
Nguyễn Tiểu Ly nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt Chu Phụ Cốc khoá chặt biểu cảm của cô, tuy nhiên hắn nhìn một hồi lâu cũng không nhìn ra được một tia lưu luyến nào.
Mở lại kỳ thi đại học thì cô ấy phải trở lại thành phố, đây là một tin vui đối với cô ấy nên cô ấy đi là chuyện tất nhiên. Nhưng cô ấy thực sự không có chút lưu luyến nào sao?
“Vũ Ly, ngày mốt cô phải đi thật à?”
Có thể trễ vài ngày được không…
Nửa câu sau, Chu Phụ Cốc không mở miệng được.
Nguyễn Tiểu Ly gật đầu: “Bọn tôi đã hỏi thăm rồi, đúng lúc ngày mốt có chuyến tàu về Lệ thành. Về càng sớm càng tốt thế nên bọn tôi đã quyết định khởi hành vào ngày mốt.”
“Ừm.”
Chu Phụ Cốc không áp bổi cảm xúc nơi đáy mắt. Hắn không muốn cô đi nhưng hắn cũng sẽ không ngăn cô lại, chỉ là tại sao cô lại có thể nói lời chia tay một cách bình thản như vậy, trong mắt cô hoàn toàn không có cái gọi là không nỡ, chẳng lẽ hắn không có chút địa vị gì trong trái tim của cô hay sao?
Cảm xúc Chu Phụ Cốc bộc lộ toàn bộ ra ngoài chỉ vì biểu hiện Nguyễn Tiểu Ly thật sự quá thản nhiên.
Tiểu Ác không thể chịu đựng thêm được nữa: “Tiểu Ly, tốt xấu gì cũng sắp chia xa, cô tỏ ra chút không nỡ đi được không? Bình thản như vậy nam chính khó chịu lắm đó biết không?”
“Ta có không nỡ mà.”
“Cô biểu hiện ra ngoài đi chứ?”
“…” Nguyễn Tiểu Ly ngừng nói.
Tiểu Ác lại không nhịn được mà mắng một câu: “Tra nữ.”
“…” Nguyễn Tiểu Ly không nói gì.
Không nỡ, cô có không nỡ… Nhưng cảm xúc thật sự của cô thì cô lại không có cách nào biểu hiện ra được.
Rõ ràng những lúc vì làm nhiệm vụ phản diện hay vì để giống với thiết lập nhân vật mà cô có thể dễ dàng biểu hiện ra những biểu cảm khác nhau một cách trôi chảy, nhưng tại vì sao cảm xúc chân thật của mình thì cô lại không thể nào biểu đạt được…
Lúc quay lại, Trình Hi nhìn thấy hai người đang trong tình huống giằng co.
Có chuyện gì vậy? Cãi nhau à?
Nhưng sau khi nghĩ lại, Trình Hi lập tức bác bỏ suy đoán này.
Người có tính tình như Trần Vũ Ly thì cãi nhau với người khác là chuyện không thể, mà Chu Phụ Cốc cũng sẽ không cãi nhau với Trần Vũ Ly.
“Nào, ngồi xuống uống trà đi. Đây là trà lần trước chúng tôi đi thị trấn mua, trà pha ra rất thơm.” Trình Hi bưng một bộ ấm trà đi tới.
“Không cần đâu, tôi còn có việc phải về trước.” Chu Phụ Cốc trầm giọng bỏ lại một câu, sau đó xoay người rời đi không chút do dự.