Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Thời Minh Sơ
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Không thể không thừa nhận Tiểu Ác biết rất nhiều.
Muộn tao?
Nguyễn Tiểu Ly ăn một miếng mì, sau đó nhìn Nam Khải Lận đang nghiên cứu cái hộp đựng thức ăn nhanh: “Là rất muộn tao.”
Nam Khải Lận mở hộp thức ăn nhanh ra, trong đó gồm một phần khoai tây sợi và một phần cơm. Nhìn thấy hai món đơn giản này, hắn bỗng nảy sinh nghi vấn.
Rốt cuộc là người của thế giới này nghèo hay là nữ tử này nghèo?
Dù vậy trên mặt hắn vẫn không hề lộ ra vẻ chê bai hay sắc mặt không tốt nào khác. Dù sao thì phần cơm này là do nữ tử kia mua, hắn đã ăn của người ta thì làm gì có đạo lý đi chê nữa chứ.
Trong lòng Nam Khải Lận đang bận nghĩ xem nên báo đáp ơn nghĩa một bữa cơm này như thế nào, và cả chuyện tương lai phải ở lại chỗ này mấy ngày. Cho dù có một ngày mình sẽ phải rời đi thì cũng phải trả hết ân tình cho người ta rồi mới đi.
Nghĩ thông suốt như vậy, Nam Khải Lận mới cảm thấy việc mình làm có chút quá đáng.
Bóp cổ người ta, siết cổ tay người ta, còn điểm huyệt nàng cả đêm.
Nam Khải Lận có thói quen lúc ăn sẽ không nói chuyện, hắn học theo Nguyễn Tiểu Ly cầm lấy đũa dùng một lần lên rồi tách ra. Đôi đũa này thật sự hơi ngắn.
Nam Khải Lận nếm thử một miếng khoai tây sợi.
Trên đời này có thứ gì ngon mà hắn chưa từng ăn qua, phần khoai tây sợi này trong mắt hắn rất bình thường không có gì lạ, nhưng không biết có phải là do đói bụng hay không mà càng ăn hắn càng cảm thấy khoai tây sợi chiên rất ngon.
Nam Khải Lận ăn cơm một cách ung dung, nhìn thì có vẻ như rất chậm nhưng tốc độ ăn lại nhanh hơn Nguyễn Tiểu Ly nhiều.
Hơn mười phút sau, Nam Khải Lận đã ăn xong, trong khi Nguyễn Tiểu Ly vẫn còn đang chiến đấu với tô mì của mình.
Chờ đến khi cả hai người đều buông đũa, Nam Khải Lận chủ động hỏi: “Không biết tên húy của cô nương là gì?”
Nguyễn Tiểu Ly cau mày, có chút ghét bỏ việc hắn nói chuyện bằng điệu bộ cổ nhân như vậy.
“Cung Lâm Ly.”
Cung…
Họ này ở Đông Lâm quốc chính là họ của đệ nhất quý tộc, Nam Khải Lận đè lại sự tò mò trong lòng xuống: “Đa tạ ngươi đã thu lưu ta, trong khoảng thời gian tới ta sẽ không để cho ngươi thu lưu không công, khi đi ta nhất định sẽ trả hết tất cả ân tình của ngươi.”
Hiện tại Nguyễn Tiểu Ly đang là một con đỗ nghèo khỉ nên đương nhiên cô sẽ không từ chối.
“Được chứ, nhưng mà bây giờ anh không nhớ gì cả, lại còn không có công việc, anh muốn trả như thế nào đây?”
Nhất thời Nam Khải Lận không biết phải đáp lại thế nào, bởi vì đúng là bây giờ hắn hoàn toàn không biết gì về thế giới này cả.
Nguyễn Tiểu Ly ôm cánh tay ngồi trên ghế cạnh bàn, sắc mặt lạnh nhạt: “Trả hết nợ không phải là nói suông. Đúng lúc thời gian này có thể tôi cũng phải đi tìm việc làm, anh đi với tôi đi.”
“Ừ, được.”
Nguyễn Tiểu Ly đứng lên chỉ vào phòng, nói: “Nhà của tôi chỉ có một phòng, tôi là con gái nên tôi ngủ trong phòng, còn anh thì ngủ trên ghế sofa trong phòng khách. Không có ý kiến gì chứ?”
Sofa?
Nam Khải Lận thấy cô chỉ vào cái ghế mềm mại kia, gật đầu: “Được.”
Xem ra nam chính khá dễ thương lượng, không phải là người ngang ngược gì.
Tiểu Ác: “Nam chính người ta là Thừa tướng mà, người có ăn học thường hay tôn trọng quy củ.”
Hắn không chỉ là người có ăn học mà võ công cũng rất cao cường, là Thừa tướng đại nhân dưới một người trên vạn người.
Nguyễn Tiểu Ly ngáp một cái: “Tôi hơi mệt rồi, anh cứ tự nhiên, nhưng mà đừng có đụng chạm linh tinh vào đồ của tôi.”
“Ừ.”
Nguyễn Tiểu Ly lười để ý hắn, đi thẳng về phòng nghỉ ngơi.
Tiểu Ác cười khặc khặc: “Tiểu Ly, cô đối xử với anh ta bằng thái độ lạnh nhạt như vậy, tôi rất tò mò cô định làm thế nào để thích anh ta được.”
“Ngươi chỉ cần chú ý đến chuyện có thể hoàn thành nhiệm vụ phản diện hay không là được rồi.”
“Chẳng phải ta đang muốn xem cô ra vẻ cũng như diễn kịch đó sao.” Tiểu Ác lại khôi phục về giọng điệu ngầu đét: “Ta cứ thích nhìn bộ dạng làm việc của cô đấy thì sao.”
Có một ký chủ lười biếng là vậy đấy, rất hiếm khi được thấy cô có tâm trạng làm việc.
Nguyễn Tiểu Ly ngáp liên tục nhưng cũng không thể trách cô được. Bị điểm huyệt mà ngủ cả đêm nên toàn thân cô chẳng có chỗ nào khỏe, phải tranh thủ đi ngủ bù thôi, buổi tối còn có dự tính khác nữa.
Ban ngày mùa hè rất oi bức nên những người trẻ đều thích ra ngoài chơi vào buổi tối. Cuộc sống như vậy được gọi là cuộc sống về đêm.
Nam Khải Lận ngồi một mình ngoài phòng khách điều tức.
Không biết đầu hắn bị đụng vào chỗ nào mà cứ mãi đau âm ỉ, hơn nữa công lực trên người cũng chỉ còn lại một thành.
Người quanh năm ở địa vị cao, thường xuyên bị ám sát như hắn mà bây giờ công lực chỉ còn lại một thành làm cho Nam Khải Lận có chút bất an.
Cả một ngày, ngoại trừ bữa sáng thì bữa trưa hai người không ăn gì thêm.
Vừa đến chạng vạng mặt trời khuất bóng, Nguyễn Tiểu Ly lập tức thức dậy và mở điện thoại lên, quả nhiên cô nhìn thấy một đống tin nhắn của đám bạn mèo mả gà đồng gửi tới hỏi tối nay đi chỗ nào chơi.
Tiểu Ác: “Dựa theo tính cách của nguyên chủ thì cô ấy sẽ nói đi quán bar chơi, tiện thể chơi cược rượu để kiếm một ít tiền từ đám bạn chống đỡ mấy ngày.”
Nguyễn Tiểu Ly nhìn số tiền mặt hơn bốn trăm đồng ít ỏi trong ví của mình… Cô nhanh chóng rep lại tin trong nhóm: “Đến quán bar chơi cược rượu.”
Người trong nhóm lập tức hưởng ứng.
“Tao cũng muốn đến quán bar, tối qua mấy cái thứ uống ở KTV kia mà được gọi là rượu sao? Phải gọi là nước.”
“Đến quán bar đi, quẩy cho vui, tiện thể bổ sung cho Lâm Ly một cái sinh nhật, thấy thế nào?”
“Tao thấy được đấy, tuổi là sinh nhật quan trọng.”
“Lâm Ly, mày thích bánh kem xinh xắn đáng yêu hay là bánh kem xanh xanh thanh mát?”
“Đúng đấy, nói xem mày thích loại nào.”
Trong nhóm có khoảng mười lăm người, trong đó con trai là chiếm đa số, con gái chỉ có ba bốn người, nhưng rất rõ ràng nguyên chủ Cung Lâm Ly chính là người được cưng chiều nhất nhóm.
Nguyễn Tiểu Ly nhớ lại hôm qua nghe thấy bọn họ chúc mình sinh nhật vui vẻ trong điện thoại thì bỗng cảm thấy nhóm người này cũng không đến nỗi xấu xa lắm, tình bạn này vẫn còn khá tốt.
Tiểu Ác: “Bọn họ chỉ có chút không đàng hoàng và hỗn hào nhưng lại đối xử với nguyên chủ thật sự tốt.”
Cha mẹ của Cung Lâm Ly không tốt, nhưng đám bạn này thì lại khá ổn.
Nguyễn Tiểu Ly không tiếp tục xem tin nhắn trong nhóm nữa. Bọn họ chuẩn bị cái gì cũng được, thật ra cô cũng không thích gì hết.
Nguyễn Tiểu Ly vừa mở cửa đã nhìn thấy Nam Khải Lận đang ngồi trên ghế y hệt một pho tượng Phật.
Không hiểu sao người đàn ông cao lớn, chân dài, tay dài thế này thì có ra sao cũng đẹp. Đặc biệt là khi còn phối hợp với một khuôn mặt tuấn tú tuyệt thế vô song thế kia và cả mái tóc đen dài. Chất tóc của hắn còn đẹp hơn cả của cô.
Nam Khải Lận cảm nhận có người đang mở to mắt nhìn mình chằm chằm bèn mở mắt.
Vả mặt Nguyễn Tiểu Ly lạnh lùng: “Anh đói à?”
“…”
Nam Khải Lận ngừng một chút rồi nói: “Ngươi muốn đi ra ngoài?”
“Ừ, bạn của tôi gọi tôi đi chơi, thuận tiện kiếm luôn một ít tiền.”
Kiếm một ít tiền?
Bây giờ Nam Khải Lận cứ nghe thấy tiền nong là trong lòng lập tức nổi lên nho nhỏ gợn sóng. Hắn đã từng là người sở hữu gia tài bạc triệu mà hiện tại lại không xu dính túi, còn phải ở nhờ nhà người khác.
Hắn cũng muốn đi kiếm tiền.
“Một đêm có thể kiếm được bao nhiêu bạc?”
“Bạc?” Nguyễn Tiểu Ly cau mày ra vẻ ghét bỏ: “Có phải chứng hoang tưởng của anh có chút nghiêm trọng đúng không? Mặc cổ trang thì thôi đi, nói chuyện cũng toàn là mấy từ cổ đại. Bây giờ tiền không gọi là bạc mà gọi là nhân dân tệ.”
Nữ tử này mang đầy vẻ chê bai mình làm cho lửa giận của Nam Khải Lận lập tức dâng lên vùn vụt.
Nhưng ngẫm lại thì ở đây không phải là thế giới kia của hắn, có thể người ở đây đều nói chuyện như vậy, không nên tức giận.
Nam Khải Lận bình tĩnh tiếp tục hỏi: “Một đêm có thể kiếm được bao nhiêu… tiền?”
Trong ánh mắt Nguyễn Tiểu Ly mang theo ý cười trêu đùa: “Anh cũng muốn đi kiếm tiền?”
“Ừ.”