Tác giả: cửu Thiên Tuế
Editor: _Yezi
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Buổi tối khi Nguyễn Tiểu Ly đang định đi ngủ thì mấy người bạn của nguyên chủ gọi cô đi chơi, tin nhắn trong điện thoại nhảy lên không ngừng.
Nguyễn Tiểu Ly trả lời một cái: “Dạo này đi làm mệt quá, tối không muốn ra ngoài.”
“Sinh nhật của Bưu Tử. Lâm Ly, đi chơi đi mà.”
Sinh nhật.
Bưu Tử là ai thì Nguyễn Tiểu Ly không rõ lắm, nhưng lần trước nhóm người này đã rất quan tâm đến sinh nhật của cô. Nếu đã là sinh nhật của người ta vậy thì hôm nay cô cũng nên đi.
Nguyễn Tiểu Ly thay một chiếc váy ngắn, buộc tóc lên một cách tùy ý để lộ ra khuôn mặt trắng nõn nà, tô thêm một chút son rồi đi ra ngoài.
Nam Khải Lận nhìn bộ dạng của cô có vẻ như đang chuẩn bị đi ra ngoài, hắn quét mắt nhìn đôi chân dài trắng nõn, bình thản hỏi: “Muộn thế này rồi còn đi đâu?”
“Có người bạn tổ chức sinh nhật gọi tôi tới.”
Nguyễn Tiểu Ly đang đứng ở trước cửa đi giày, sau đó cô chỉnh lại đầu tóc rồi ra khỏi nhà.
Nam Khải Lận nhìn cánh cửa đóng chặt, lời chưa nói ra lại nuốt ngược vào bụng.
Cô đã ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại tiếng hít thở của hắn, một sự yên lặng đến đáng sợ.
Tinh thần của Nam Khải Lận có chút hốt hoảng. Hắn làm sao thế này?
Nam Khải Lận ngồi xuống trầm tư, đồng thời vận nội lực trên người. Nội lực của hắn đã hồi phục được một nửa, nhưng sau đầu vẫn còn chút đau nhói.
Hắn sờ vào đầu, nhưng sờ đi sờ lại vẫn chẳng thấy gì mà chỉ có cơn đau thỉnh thoảng truyền tới.
Phải chăng lúc ngã xuống vách núi đã đụng vào cây?
Nam Khải Lận dự định khi nào có tiền lương thì sẽ đến y quán kiểm tra, hơn nữa hắn cũng phải cố gắng hết sức kiếm tiền để mau chóng rời khỏi nơi này, không thể để Cung Lâm Ly bị mẹ của cô ấy chỉ trỏ mãi.
Hắn nhất định sẽ báo đáp ân tình của cô thật xứng đáng bởi cô là người đầu tiên giúp đỡ hắn khi hắn đến thế giới xa lạ này.
…
Phòng trong KTV được trang trí đèn bảy màu chiếu qua chiếu lại trên tường rồi trần nhà, nhấp nháy khiến người ta đau đầu chóng mặt.
Trên bàn đặt một két bia và một chiếc bánh kem đã bị quậy phá đến tơi tả.
Cho dù ở đây có khá nhiều con trai nhưng tổ chức một cái tiệc sinh nhật lại hết sức điên cuồng, cả cái bánh kem đã bị bôi trét hết lên mặt và quần áo của mọi người trong phòng.
Nguyễn Tiểu Ly ngồi trong một góc, bất lực lấy giấy lau đầu tóc mình.
Cô đã tránh để không bị bôi lên mặt nhưng hết cách rồi, trên đầu và quần áo vẫn không thoát.
Cô có thói ở sạch, không thích bị bôi cái thứ dính nhớp như bơ lên người, nhưng có lúc chơi đùa thật sự khiến người ta rất vui.
Bánh kem dính trên người Nguyễn Tiểu Ly cũng coi như đã bị lau bớt đi phần nào.
Trò bôi trét bánh sinh nhật thật khiến người ta không ra hình người nữa, thế nhưng Bưu Tử vẫn cười rất vui tươi.
Một cô gái chỉ vào tóc mình, vừa tức vừa cười: “Ai trét đầu tao thế này?”
“Không biết, tao chỉ biết mày ném vào mắt tao.” Một chàng trai cười nói.
“Tao lớn từng này rồi mà người ngợm dơ như vậy, mất mặt chết đi được.”
“Thấy mất mặt cơ à? Để tao trét thêm cho mày nhé.”
“Ấy, thôi thôi, mày muốn ăn đánh à?”
Nguyễn Tiểu Ly vừa ngồi vuốt tóc vừa nhìn bọn họ đánh nhau, khóe miệng cô cũng bất giác lộ ra một nụ cười nhẹ.
Mặc dù gia đình ở thế giới này không quá mỹ mãn nhưng về phương diện bạn bè thì lại khá là ổn.
Tiểu Ác: “Có phải thấy chơi với mấy thanh niên này vui đúng không?”
“Ừ.”
Tuy Nguyễn Tiểu Ly cũng là thanh niên nhưng đã trải qua bao nhiêu thế giới như thế, có một vài thế giới còn sống đến già nên tâm hồn của cô chẳng thể gọi là trẻ nữa. Muốn chơi đùa thì Nguyễn Tiểu Ly cũng không còn hứng để chơi.
“Tao ra ngoài quầy mua mấy gói khăn giấy cho tụi bây lau sạch, lát nữa chúng ta đi hát. Hôm nay chơi overnight luôn thế nào?”
Nguyễn Tiểu Ly mở miệng: “Chắc lát nữa tao phải về, không overnight được. Ngày mai tao còn phải đi làm sớm.”
“Ơ mày về à, thiếu mày thì còn gì vui nữa.”
Trong nhóm chỉ có mấy nữ, Cung Lâm Ly lại là người xinh đẹp nhất. Bọn họ không có ý không tôn trọng Cung Lâm Ly nhưng mỗi lần có Cung Lâm Ly ở đây thì sẽ vui vẻ hơn.
“Phải đi làm, hết cách rồi.”
“Mày làm ở đâu? Tối nay mày cứ chơi khuya đi, mai dậy muộn chút cũng được. Tao đưa mày đi, chắc chắn sẽ đến đúng giờ.” Một chàng trai cười nói.
Nguyễn Tiểu Ly có ấn tượng với cậu ta, hình như cậu ta có một chiếc mô tô.
“Không cần đâu.”
“Lâm Ly, gần đây mày khách sáo với tao quá rồi đó. Không được phép từ chối, sáng mai tao sẽ đưa mày đi làm.”
“Tao đi với bạn tao.”
“Thế thì để tao đưa mày với bạn mày đi.”
Chàng trai nở nụ cười vô cùng đẹp, đường nét của hắn không phải kiểu kinh diễm nhưng cũng khá ưa nhìn và sạch sẽ.
Thấy hắn khăng khăng muốn đưa nên Nguyễn Tiểu Ly cũng không tiện từ chối người ta mãi, hơn nữa mọi người cũng đã chuẩn bị bắt đầu đi hát rồi.
Một nhóm nam thanh nữ tú cùng nhau hát hò, bọn họ không hát những bài hát đang thịnh hành mà trái lại là những bài hát kinh điển năm xưa. Ai nấy đều là những người không nghe nhạc, người biết hát thì cũng chỉ hát những bài kinh điển.
Ngoài mấy người ngũ âm không đầy đủ làm người nghe muốn mất nửa cái mạng ra thì trong nhóm vẫn có người hát vô cùng hay. Nguyễn Tiểu Ly chỉ tùy tiện hát mấy câu góp vui.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn thời gian trên điện thoại, giờ đã là mười một giờ.
Nguyễn Tiểu Ly chỉnh lại váy rồi nói với mấy người bên cạnh: “Tụi mày chơi đi, tao phải về rồi.”
Cô gái ngồi bên cạnh kéo lấy tay cô: “Không được, đừng về sớm mà. Một tuần rồi mày có ra ngoài chơi với tụi tao đâu, ở lại chơi thêm chút nữa đi.”
“Ngày mai phải đi làm.” Nguyễn Tiểu Ly bất lực.
Nhân lúc này, cô gái ấy ôm lấy cánh tay cô làm nũng: “Sáng mai Lâm Dịch đưa mày đi làm, mày có ngủ nướng cũng không sao.”
Lâm Dịch chính là chàng trai sạch sẽ lúc vừa nãy.
Động tĩnh bên nay đả động đến những người khác.
“Lâm Ly, đừng đi mà, ở chơi thêm một tiếng nữa đi. Tụi mình cùng đón mười hai giờ.”
Cô gái thì ôm Nguyễn Tiểu Ly, còn con trai cũng vứt bỏ sĩ diện mà làm nũng.
Nguyễn Tiểu Ly: “…”
Được rồi, thật không cách nào từ chối đám người này.
Nguyễn Tiểu Ly ở lại chơi thêm một tiếng nữa, đến mười hai giờ cô lập tức đi về.
Vừa đi ra khỏi phòng karaoke, Nguyễn Tiểu Ly liền cau mày bởi vì ngoài đường ướt sũng nước. Hiện tạo trời đang mưa như trút nước, màn mưa vô cùng dày.
Nguyễn Tiểu Ly gọi một chiếc taxi.
Đường về mưa to, cả con đường rộng lớn chỉ có một chiếc xe đang chạy.
Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu nhìn màn mưa, có chút lo lắng.
Tiểu Ác: “Đường nhà cô đang sửa, taxi sẽ thả cô xuống đầu đường. Cô phải đi thêm một đoạn nữa mới tới nhà.”
Mưa to thế này trong thời gian ngắn sẽ không ngừng được, mà Nguyễn Tiểu Ly cũng không mang dù theo.
“Ừm.” Dù vẫn còn chút lo lắng nhưng Nguyễn Tiểu Ly đã có tính toán.
Đội mưa đi về thôi.
Đoạn đường ngắn như kia nếu chạy nhanh thì chắc chỉ cần mười phút là có thể đến nơi.
Đến đầu đường, tài xế nói: “Cô gái à, thật ngại quá, đằng trước đang sửa đường, xe của tôi không vào được, tôi chỉ có thể thả cô ở đây thôi.”
“Vâng, không sao.”
Tài xế nhìn cô một lúc rồi nhìn đồng hồ tính tiền: “Tổng cộng hai mươi bảy tệ. Ôi trời, trời mưa to thế này mà trong xe tôi lại không có ô, cô định đi vào thế nào?”