Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Yezi
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Nguyễn Tiểu Ly cố gắng muốn thể hiện ra rằng mình yêu thầm Nam Khải Lận, thấy Nam Khải Lận không đợi mình cô liền cảm thấy thất vọng và đau lòng, sau đó lại cố vui vẻ đi hòa giải với Nam Khải Lận.
Nhưng có phải là hòa giải dễ dàng quá rồi không, dường như Nam Khải Lận chỉ đợi cô nói câu này?
Nam Khải Lận ghét nữ chính đến thế sao? Nhìn kiểu gì cũng thấy nữ chính là hình mẫu mà con trai yêu thích, sao anh ta lại không đớp mồi khi người ta đã thả thính nhỉ?
“Vậy thì không giận nữa nhé, giờ anh có thể đi chậm một chút được không? Tôi chạy theo anh thật sự rất mệt đó.” Nguyễn Tiểu Ly đã chạy đến hụt hơi rồi.
Nam Khải Lận liếc thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô qua khóe mắt, đáy mắt bỗng hiện lên ý cười, bước chân của hắn cũng dần chậm lại.
Nguyễn Tiểu Ly thở phào nhẹ nhõm. Đuổi theo bước chân của anh ta quả thật là mệt muốn chết. Xem ra Nam Khải Lận đúng là giận vì chuyện sáng nay.
Đồ đàn ông nhỏ nhen, giận một cái là không để ý đến người ta, lại còn đi nhanh như vậy nữa. Hỏi có giận hay không thì lại nói là không giận, không giận thì anh đi nhanh như vậy làm gì?
Coi như Nguyễn Tiểu Ly đã có thêm hiểu biết mới về hắn, tính cách trái ngược với khác biệt với ngoại hình.
Sau lần này, khoảng cách giữa hai người đã được kéo gần lại một chút.
Nam Khải Lận vừa về đến nhà đã chủ động đi nấu cơm. Nguyễn Tiểu Ly gặm một quả cà chua, đứng dựa vào tường nhìn hắn nấu nướng.
“Anh lấy được chứng minh nhân dân rồi thì đi tìm công việc khác đi, lương ở tiệm bánh ngọt hơi thấp.”
Nam Khải Lận nghe trả lời: “Tôi không chê ít.”
“Anh định cứ mãi đi làm ở đó với tôi sao?” Nguyễn Tiểu Ly hỏi, trong ánh mắt có một chút chờ mong.
Nam Khải Lận nghĩ ngợi: Chắc chắn hắn sẽ không làm ở đó mãi. Một người từng ngồi ở vị trí cao như hắn cho dù đến một thế giới khác thì cũng có dã tâm, hắn muốn có được những thứ tốt hơn nhiều hơn nữa.
Tuy nhiên hắn lại không muốn rời tiệm bánh ngọt nhanh như vậy. Thật ra những ngày tháng an nhàn thoải mái cùng cô đi làm rồi tan làm cũng khá tốt, đây là cuộc sống đơn giản mà trước giờ Nam Khải Lận chưa từng trải qua.
“Từ từ tìm, khi nào tìm được công việc phù hợp thì tôi sẽ đổi.”
“Ừ, tôi cũng nghĩ vậy. Nam Khải Lận, thật ra dáng người và nhan sắc của anh đều rất tốt, sẽ có rất nhiều công việc phù hợp với anh.”
Được cô khen thẳng thừng như thế, đặc biệt là dáng người… Động tác xắt rau của Nam Khải Lận nhanh hơn một chút, vành tai cũng đỏ lên.
Con người ở thế giới này quá thẳng thắn, không biết ngại là gì sao?
Đúng là một thế giới kỳ quái.
Con người ở đây thật thẳng thắn, thậm chí những bài hát được phát trong tiệm đều nói về tình yêu, ca từ thì khiến người ta nghe đến ngượng đỏ mặt. Không chỉ vậy các bài hát đó rất phổ biến, mọi người nghe vào cũng không hề cảm thấy có gì không đúng.
Nam Khải Lận vừa nấu cơm vừa so sánh sự khác nhau giữa Đông Lâm quốc và thế giới này.
Thế giới này rất ít lễ nghi mà phần lớn là tùy ý, hơn nữa mỗi người trong thế giới này đều có tôn nghiêm, cuộc sống của người dân rất an khang.
Nam Khải Lận thật sự khó mà tưởng tượng ra được người cầm quyền ở thế giới này làm thế nào để có thể tạo nên một nơi thái bình thịnh vượng thế này.
Nguyễn Tiểu Ly đang ăn cà chua, không hề biết rằng trong lòng người đàn ông đằng kia đang bội phục thế giới hiện đại như thế nào.
Lúc ăn cơm, vừa hay Nguyễn Tiểu Ly đang xem một bộ phim cổ trang, Nam Khải Lận lại một lần nữa nhận thức được cái gọi là công nghệ cao của hiện đại, đồng thời lúc xem phim lông mày của hắn cũng nhăn lại: “Mấy lễ nghi này thực hiện không đúng quy chuẩn, xuất hiện trước mặt Hoàng thượng như thế này được coi là đại bất kính.”
“Lễ nghi của quan viên này sai rồi, làm gì có lễ nghi như vậy, hơn nữa hoa văn thêu trên quần áo cũng không đúng.”
“Này đang diễn ở quốc gia nào vậy, trong lịch sự của các cô có như vậy thật sao?”
“Khinh công của người đàn ông này là giả, có phải là anh ta được treo lên không? Eo không có lực, không có nội lực, tất cả các tư thế đánh nhau đều là kỹ năng giả hết…”
Ban đầu Nguyễn Tiểu Ly còn thích nghe hắn nghiêm túc chỉ ra những điểm sai sót trong phim, nhưng sau đó dường như Nam Khải Lận đã trở thành nghiêm túc phân cao thấp với phim.
“Dừng, mấy cái này đều là diễn, là giả đấy. Đương nhiên nam chính không biết khinh công cũng không biết bay rồi. Đánh nhau chỉ để người ta xem thôi, hơn nữa người bình thường có ai không biết là giả đâu.”
Nam Khải Lận nghe thấy vậy thì sững người đi mấy giây, sau đó hỏi: “Người trên thế giới này đều không biết võ công sao?”
“Biết chứ, hơn nữa có rất nhiều người biết là đằng khác. Có người học công phu Thiếu lâm, có người học taekwondo, kendo (). Người biết võ công rất nhiều.”
() kendo: kiếm đạo
Biết võ công? Vậy tại sao lúc đi trên đường to hay ngõ nhỏ hắn đều chẳng thấy ai có nội lực?
“Có người biết khinh công không?”
Nguyễn Tiểu Ly hiểu được sự nghi hoặc của anh là gì, nhưng cô vẫn cứ đứng ở góc độ một người hiện đại không biết gì mà trả lời.
“…Anh nằm mơ à, thế giới này không có khinh công, cùng lắm thì chỉ thả mấy tấm gỗ trên mặt hồ rồi bước thật nhanh, hoặc là mấy cái kiểu đứng trên lầu cao ba bốn mét nhảy xuống thôi. Cái kiểu giẫm lên chiếc lá có thể bay lên chỉ có trong mơ.”
Nam Khải Lận trầm mặc.
“Anh hỏi mấy cái đó làm gì?”
“Không có gì?”
Nguyễn Tiểu Ly uống xong ngụm canh cuối cùng rồi đẩy chén đũa ra xa: “Nam Khải Lận, anh chỉ nhớ tên của anh chứ không nhớ những chuyện khác sao? Ví dụ như người thân của anh chẳng hạn?”
Nhớ chứ, Nam Khải Lận nhớ hết mọi chuyện. Nhưng theo hiểu biết về thế giới này của hắn có được trong nửa tháng qua, hắn biết cho dù hắn có nói mình là Thừa tướng cổ đại bị người ta truy sát mà tới đây thì cũng chẳng có ai tin.
“Không nhớ.”
Nguyễn Tiểu Ly nhìn hắn trợn mắt nói dối.
“Không nhớ thì thôi, thật ra không có cha mẹ tôi thấy cũng tốt, ở một mình thì không có phiền não.” Nguyễn Tiểu Ly cười trào phúng.
Cô cũng muốn mất trí nhớ, như thế thì cô có thể quên đi đôi cha mẹ nhẫn tâm và cả thời ấu thơ bị người ta quăng qua quăng lại kia.
Tuổi thơ của Cung Lâm Ly không có cha mẹ, bọn họ không xứng để được gọi là cha mẹ. Tuổi thơ của cô là bị người ta vứt tới vứt lui, ăn nhờ ở đậu. Lớn lên rồi thì chỉ có một mình, sống một mình, tuổi còn nhỏ mà đã phải suy nghĩ đến chuyện cơm áo gạo tiền.
Nam Khải Lận cảm nhận được tâm trạng của cô. Nhớ đến người phụ nữ mà hôm đó hắn đã gặp, người phụ nữ đó là mẹ ruột của cô nhưng lại đối xử với cô…
Ngực hắn bỗng nhói lên, hắn cảm thấy có chút thương xót cho cô gái có vẻ bất cần này.
Hắn nói: “Tôi không nhớ gì thì xem như là không có người thân, chính cô đã cứu tôi còn giúp đỡ tôi. Nếu như cô không chê thì từ nay về sau chúng ta sẽ là người thân của nhau.”
Nếu như trước đây ám vệ bên cạnh Nam Khải Lận nghe thấy chủ nhân nói như thế này thì chắc chắn sẽ kinh ngạc đến độ rớt quai hàm, sẽ cho rằng chủ nhân bị yêu quái nhập.
Nguyễn Tiểu Ly chỉ muốn diễn theo thiết lập một chút, kiếm chút điểm tích lũy nhưng lại không ngờ Nam Khải Lận sẽ nói như vậy.
Từ nay về sau hai chúng ta sẽ là người thân của nhau.
Nguyễn Tiểu Ly cảm nhận cơ thể của mình xúc động, hơn nữa ngực còn có chút ấm áp khiến cô rất vui vẻ.
Đây là cảm xúc của cô hay là sự cảm động của nguyên chủ vì lời nói của Nam Khải Lận!
Tiểu Ác cau mày: “Nguyên chủ sớm đã không còn, là cảm xúc của cô.”
“Thật sao?”
Từ nay về sau sẽ là người thân?
Không thể được, anh ta nhất định phải chuyển ra ngoài để ở bên nữ chính.
Nguyễn Tiểu Ly cười vui vẻ: “Anh đang nói gì vậy, đừng nói với tôi mấy lời thương hại đó, tôi thấy ở một mình rất ổn.”