Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Tiểu Tỷ Tỷ
Sau khi khen ngợi Bách Lý Diêm Khể xong, cuối cùng ánh mắt của mọi người vẫn quay về trên người Nguyễn Tiểu Ly, nhưng thái độ rõ ràng không còn hung hăng giống lúc nãy nữa, bởi vì họ hiểu có bức ép cũng vô ích, tu vi của Nguyễn Ly ở trình độ nào trong lòng mọi người đều biết.
Tất cả các trưởng lão đều nhìn Nguyễn Tiểu Ly với vẻ mặt khinh thường. Triệu trưởng lão mở miệng: “Nguyễn Ly, cho dù ngươi không có năng lực bảo hộ đệ tử nhưng ngươi là trưởng bối dẫn đoàn, đệ tử xảy ra chuyện ngươi cũng có trách nhiệm trong đó. Dựa theo giới luật, ngươi phải bị phạt roi.”
Triệu trưởng lão vừa dứt lời, thần sắc của rất nhiều người đồng thời trở nên vi diệu. Có người mang tâm thái xem kịch vui, có người mừng thầm và cũng có người giả ngu.
Chỉ có duy nhất Bách Lý Diêm Khể mang vẻ mặt lạnh băng và tràn ngập lo lắng.
Nguyễn Tiểu Ly không bày tỏ cảm xúc gì, giống như chuyện bị phạt chẳng có một xu quan hệ với nàng. Thật ra khi bị gọi tới đây, nàng đã biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Nàng không tới đại điện là vì không cần thiết. Cho dù nàng tới thì cũng chỉ để làm vật trang trí mà thôi, làm gì có chỗ nào để nàng góp lời đâu.
Thế thì vì sao những người này còn mời nàng tới? Còn chẳng phải vì muốn xử phạt nàng sao?
Tiểu Ác: “Với thân thể của cô hiện tại, nếu bị đánh roi sẽ mất nửa cái mạng, vậy thì trong khoảng thời gian ngắn cô sẽ không thể ăn đan dược gia tăng thực lực để đi giết chưởng môn. Cô phải tránh thoát hình phạt này.”
“Ừ.”
“ tiên hình? Sư huynh đã gấp không chờ nổi muốn lấy mạng của ta đến vậy rồi sao?”
Nguyễn Tiểu Ly vẫn luôn im lặng lúc này bỗng lên tiếng. Trong giọng nói trong trẻo của nàng còn ẩn chứa một tia lạnh nhạt, vô thức đem đến cho người nghe cảm giác áp bức.
Đây cũng chính là giọng điệu mà Trịnh Đạo Lẫm ghét nhất. Nàng rõ ràng chỉ là một phế vật, còn giả vờ ra vẻ khí thế cái quái gì?
Nhưng Trịnh Đạo Lẫm lại không biết khí thế kia là được hình thành một cách tự nhiên.
Khí thế là tự nhiên mà thành, có người bẩm sinh đã có, còn những người giả vờ thì cũng chỉ là bắt chước bừa mà thôi.
Thấy Nguyễn Tiểu Ly trước giờ luôn luôn lặng thinh, nhẫn nhục chịu đựng bây giờ lại nói ra lời này, Trịnh Đạo Lẫm lập tức vờ ra vẻ không hiểu: “Sư muội, đây là môn quy, nào phải ta cố tình khắt khe với muội. Sao muội lại nói ta gấp không chờ nổi muốn mạng của muội chứ?”
Nguyễn Tiểu Ly khẽ cười, nhìn chằm chằm ông ta: “Tự ngươi biết.”
Trịnh Đạo Lẫm chấn động. Nguyễn Ly của hôm nay làm ông ta nhớ tới Nguyễn Ly của nhiều năm trước khi nàng vẫn còn tu vi, nhất thời bị hù dọa không nhẹ. Sắc mặt của ông ta trầm xuống.
Các trưởng lão ít nhiều gì cũng biết một vài bí mật, nhưng không ai đứng ra vạch trần trong ngần ấy năm qua. Vì nịnh bợ chưởng môn, bọn họ thà rằng liên hợp lại cùng nhau ức hiếp Nguyễn Ly.
Hôm nay, Nguyễn Ly bị gì vậy? Muốn cùng chưởng môn cứng đối cứng ư?
Đám đệ tử bên dưới hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, ai nấy cũng cảm thấy khó hiểu, trong đó còn có người mang theo vẻ mặt hóng hớt.
Bách Lý Diêm Khể nhíu mày, tình hình hiện tại càng thêm củng cố suy đoán của hắn.
Sư phụ… và cả các trưởng lão thật sự đã cùng nhau nhằm vào một nữ tử trong suốt nhiều năm sao?
Môn quy quả thật có quy định, nếu tiên sư mang đệ tử đi ra ngoài và để đệ tử bị thương thì tiên sư phải chịu roi. Nhưng tiền đề là tiên sư phải có tu vi rất cao để có thể gánh vác trách nhiệm bảo vệ đệ tử.
Sư thúc hoàn toàn không thỏa mãn điều kiện này. Triệu trưởng lão lại công khai nói muốn phạt sư thúc, đây rõ ràng là cố tình nhắm vào!
Triệu trưởng lão: “Nguyễn Ly, trong quá trình ngươi dẫn dắt đã có hai đệ tử mất mạng, chuyện này ngươi có nhận không?”
Nguyễn Tiểu Ly: “Nhận.”
“Đã dám nhận, vậy dựa theo môn quy phạt ngươi thì có gì không đúng?”
“Triệu trưởng lão, ngươi là trưởng lão soạn ra giới luật, chẳng lẽ ngươi không nhớ được môn quy ngươi đã viết gồm những ý gì? Hay là Triệu trưởng lão chỉ hiểu được nửa câu đầu trong điều luật do mình soạn ra?” Nguyễn Tiểu Ly nói từng câu từng vô cùng thong thả và rõ ràng, khiến người ta có cảm giác bị áp lực đè nặng.
Một nữ tử nhu nhược chỉ ngồi ở kia với nụ cười khinh miệt và giọng điệu lạnh nhạt cũng có thể làm Triệu trưởng lão, người nổi tiếng có tính cách hung ác và nóng nảy phải ngậm miệng.