Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Iris
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
“Tiểu thư Kanali, Bá tước Lucerne Morris.”
Nguyễn Tiểu Ly và Lucerne Morris trốn học trở về lâu đài, cả hai lập tức đến phòng sách. Sau khi đọc được một lúc, hầu gái bưng hai ly máu vào phòng.
Máu tươi của huyết nô cực phẩm.
Nguyễn Tiểu Ly thậm chí còn không thèm nhìn: “Để xuống đi.”
Hầu gái đặt hai ly máu lên bàn rồi lui ra ngoài.
Nguyễn Tiểu Ly vẫn cứ ngồi trên ghế đọc sách, không hề có ý định dùng bữa tối.
Lucerne Morris dựa vào giá sách, trên mặt xuất hiện nụ cười đê tiện. Hắn đóng quyển sách trong tay và đặt lại lên giá sách.
Lucerne Morris đi qua cầm hai ly máu lên, ngửi một ly trong đó: “Nhân loại được nuôi ở chỗ của Tiểu Ly Ly đúng là cực phẩm, rất thơm. Uống một chút nhé?”
“Nếu anh thích thì uống hết đi.”
Cô không thích.
Lucerne Morris quả thật đã uống một ngụm, thật ra mỗi tháng hắn chỉ uống một lần, hơn nữa mấy trăm năm qua cũng chưa từng cắn ai. Hắn thực sự rất tò mò cảm giác răng nhọn đâm vào da sẽ như thế nào…
Lucerne Morris uống cạn ly máu, liếc mắt nhìn chiếc cổ của thiếu nữ đang ngồi đọc sách trước bàn nghiêm túc. Khóe miệng hắn nhếch lên, đôi mắt màu đen lóe lên một tia sáng đỏ.
Còn lại một ly máu, Lucerne Morris chìa cổ tay ra, dùng móng tay cắt một đường rồi nhỏ máu vào chiếc ly.
Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu: “Anh làm gì vậy?”
Lucerne Morris lắc lắc cái ly, sau đó bưng ly lên đưa cho cô: “Cho em ăn.”
Câu “cho em ăn” này nói cứ như thể cho thú cưng ăn vậy.
Nguyễn Tiểu Ly định mở miệng từ chối nhưng mùi thơm của máu đã xộc thẳng vào mũi. Cô bình tĩnh nhận ly máu rồi uống một hơi cạn sạch.
“Mùi vị chẳng ra gì.”
Lucerne Morris mỉm cười, nhìn vào cái ly thấy đáy, chẳng ra gì nhưng không phải vẫn uống hết đó sao.
Lucerne Morris đột nhiên nổi lên ý xấu, hắn nghiêng người xuống bàn, tiến đến gần cô: “Đương nhiên là mùi vị chẳng ra gì, bỏ thêm một vài giọt máu của tôi thì mùi hương không thuần túy rồi. Chi bằng em cắn cổ tôi hút mấy ngụm đi, em không muốn thử vị máu thuần chất của tôi sao?”
Nguyễn Tiểu Ly vừa mới uống một ly máu nhưng lúc này lại đói.
Lucerne Morris chắc chắn là cố ý. Từng bước tiến tới gần, cô bị máu của anh ta hấp dẫn giống như nghiện ma túy.
“Tránh ra.”
“Không tránh, em còn chưa uống thì sao tôi đi được.”
“Tôi không đói.”
“Tiểu Ly Ly, vừa rồi mắt của em rõ ràng đã liếc nhìn cổ của tôi. Em đói.”
“…”
Cuối cùng Nguyễn Tiểu Ly bỏ chạy trối chết. Tiểu Ác cười ngất: “Tiểu Ly, hiếm khi thấy cô mất mặt thế này nha. Nam chính đáng sợ như vậy à? Có cần chạy nhanh như vậy không?”
“Nhảm nhí, nếu không chạy ta sẽ cắn anh ta.”
“Cục cưng sợ gì chứ? Dù sao anh ta cũng cam tâm tình nguyện mà, vả lại không phải cô cũng có chút rung động với anh ta sao?”
“…”
Tiểu Ác suy nghĩ thêm một chút, sau đó nói với vẻ ghét bỏ: “Đồ tra nữ nhà cô, cô sợ phải chịu trách nhiệm đúng không?”
“Ừm.”
Cắn rồi thì thật sự phải chịu trách nhiệm. Nguyễn Tiểu Ly vội vàng chạy về phòng ngủ của mình.
Tiểu Ác: “…Đồ tra nữ.”
Không dám cắn nam chính chỉ vì sợ phải chịu trách nhiệm? Hứ.
Nguyễn Tiểu Ly đổ đầy nước lạnh vào bồn tắm rồi bắt đầu tắm rửa. Trong suốt quá trình đó, Tiểu Ác đều không lên tiếng, Nguyễn Tiểu Ly cam đoan Tiểu Ác đang mắng mình ở trong không gian.
…
Nửa đêm mất ngủ bởi vì Nguyễn Tiểu Ly thèm ăn, đói đến không ngủ được.
Tiểu Ác đề nghị cô đi uống máu người để đỡ đói nhưng Nguyễn Tiểu Ly từ chối. Mùi vị máu của con người đối với cô hoàn toàn không thơm ngon, thậm chí uống vào còn có cảm giác buồn nôn.
Chỉ có máu của nữ chính và nam chính là thơm.
Máu của nam chính thơm nhất.
Quả nhiên không hổ là hào quang của vai chính.
Ngủ không được, đói đến hoảng. Nguyễn Tiểu Ly dứt khoát đứng dậy đi vườn hoa dạo một vòng.
Nhưng ngay khi ra khỏi lâu đài, cô lập tức gặp Lucerne Morris.
Lucerne Morris đứng dưới ánh trăng không biết đang làm gì, cả người được bao phủ bởi một tầng ánh sáng vô cùng đẹp.
Dáng người của thiếu niên cao ráo, khi mặc quần áo thì hơi gầy nhưng cởi ra lại rất có da có thịt, bởi vì cô đã từng thấy qua.
Nguyễn Tiểu Ly dừng bước, thậm chí còn muốn quay người trở về phòng.
Nhưng thời điểm cô muốn xoay người lại, nhìn theo ánh mắt của Lucerne Morris, cô thấy thấy cách đó không xa có mấy huyết nô đang giặt quần áo.
Những công việc mệt mỏi và vất vả nhất trong lâu đài đều do huyết nô đảm nhiệm, hầu gái chủ yếu chịu trách nhiệm quét dọn những nơi quan trọng, ngoài ra không cần làm chuyện khác.
Hàng đêm, ở chiếc giếng bên ngoài lâu đài, có rất nhiều huyết nô bận rộn giặt giũ. Loáng thoáng còn nghe thấy tiếng họ nói chuyện.
Nguyễn Tiểu Ly chuẩn bị nhấc chân thì dừng lại, vì cô nghe được một giọng nói!
Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng đi về phía cái giếng.
Lucerne Morris đứng dưới ánh trăng đợi cô đi tới do hắn vừa phát hiện Ly Kanali đang ở phía sau mình. Nghe thấy tiếng bước chân của Ly Kanali, khóe miệng Lucerne Morris câu lên một nụ cười.
Nhưng thực tế là Ly Kanali đã trực tiếp lướt qua Lucerne Morris và tiếp tục đi về phía trước, không thèm nhìn hắn một cái nào.
Lucerne Morris: “…”
Nụ cười đắc ý dạt dào trên mặt hắn lập tức đông cứng lại, cuối cùng hắn đành phải đi theo sau: “Em đi đâu vậy?”
Nguyễn Tiểu Ly phớt lờ hắn, lỗ tai cẩn thận lắng nghe tiếng nói chuyện của huyết nô ở bên kia.
Tìm thấy rồi.
Ngay khi Nguyễn Tiểu Ly đi tới, cô giơ bàn tay và đánh ra một chưởng làm một người bay đi.
Nhóm huyết nô đang làm việc giật mình, la hét thất thanh rồi nhanh chóng ngồi xổm xuống ôm đầu.
Nam huyết nô bị đánh nặng nề ngã xuống đất và nôn ra máu, một con dao bạc rơi ra khỏi quần của hắn ta.
Dao bạc rơi ra đất vang lên một tiếng thanh thúy ().
() thanh thúy: trong trẻo và vang xa.
Mọi người đổ dồn hắn mắt vào con dao, đều ngạc nhiên và hiểu ra tại sao tiểu thư Ly Kanali lại ra tay đánh người này.
“Khụ khụ khụ… Cô, sao cô phát hiện ra tôi?” Nam huyết nô ngã xuống đất, trong mắt tràn đầy khiếp sợ và khó hiểu. Làm thế nào mà mình lại bị lộ?
Cùng lúc đó, Nguyễn Tiểu Ly cũng chú ý đến đôi mắt hí của hắn ta.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn về nhóm huyết nô đang ngồi xổm: “Nam huyết nô bên cạnh giếng nước, ngươi tự lại đây hay là cần ta tới bắt?”
Lucerne Morris đứng bên cạnh Nguyễn Tiểu Ly, lông mày nhíu lại. Không ngờ có hai tên thợ săn trà trộn vào lâu đài.
Người đàn ông bên cạnh giếng ngẩng đầu lên, vẫn cứng miệng giả vờ: “Tôi… tôi không biết. Tôi không phải thợ săn. Tiểu thư Kanali, tôi… tôi không phải…”
Nguyễn Tiểu Ly không buồn nghe hắn ta nhảm nhí, cô lại vung ra một chưởng khiến hắn chết ngay tại chỗ.
Người thợ săn còn lại ngạc nhiên vô cùng: “Đồ ma quỷ, mày dám giết chết cậu ấy. Ly Kanali, mày, mày sẽ chết không được tử tế.”
Nguyễn Tiểu Ly mỉm cười, sau đó ra lệnh cho các huyết nô gần đó: “Lục soát người hắn ta.”
Đương nhiên là lục soát thi thể của người thợ săn đã chết kia.
Một nữ huyết nô run rẩy sờ vào quần áo của người thợ săn đã chết, cuối cùng lấy ra một con dao bạc.
Nguyễn Tiểu Ly nhận lấy con dao bạc: “Đồ chơi này là đức tin của các người à? Biết rõ sẽ bại lộ thân phận mà còn muốn mang theo bên người.”