Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Saya
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Cuối cùng, Triệu Thiến Y thẹn thùng rời đi.
Bách Lý Diêm Khể ngồi xuống bậc thềm, lấy ra một mảnh vải màu trắng từ chiếc túi trữ vật treo bên hông, sau đó bắt đầu chà lau thanh kiếm của mình.
Chập tối, bên trong sân viện yên tĩnh của Nguyễn Tiểu Ly không được thắp đèn, khắp nơi đều tối đen như mực.
Trong phòng, Nguyễn Tiểu Ly mặc một bộ quần áo màu trắng, xõa tóc, đang ngồi đả tọa trên mặt đất. Trước mặt nàng là một cái bếp lò nhỏ, phía dưới bếp lò có ngọn lửa đang cháy.
Đây là một cái lò luyện đan cỡ nhỏ. Tuy nhiên, đừng thấy nó nhỏ mà xem thường, chỉ cần tay nghề của người luyện đan tốt thì vẫn có thể dùng nó luyện chế ra được đan dược cực phẩm.
Nguyễn Tiểu Ly nhíu mày nhìn lượng máu đỏ tươi sền sệt trong bình. Tiểu Ác thấy thế, tò mò hỏi: “Sao vậy?”
“Không đủ máu.”
Nàng muốn luyện chế một loại đan dược có thể ngay lập tức nâng cao sức mạnh. Đó là cấm dược vì nó phải dùng tới máu người để làm thuốc dẫn, hơn nữa còn cần đến một lượng lớn máu người. Việc dùng lượng lớn máu người để luyện chế đan dược thế này thuộc về tà môn ngoại đạo.
Tiểu Ác phì cười: “Máu không đủ thì đi giết thêm người, dù sao mấy tên cặn bã trong tiên tông này cũng còn nhiều lắm.”
“Ừ.”
Nếu như máu tươi không đủ, vậy thì công việc luyện đan của ngày hôm nay nên dừng ở đây thôi. Nguyễn Tiểu Ly quyết định xong, nhanh chóng thu dọn tất cả dụng cụ.
Vừa mới thu dọn hết đồ vật, nàng đã nghe thấy tiếng gõ cửa tiểu viện ở ngoài sân. Nguyễn Tiểu Ly nhìn qua cửa sổ, thầm nghĩ: Trời cũng đã tối, trễ thế này rồi còn ai đến chỗ của nàng nữa đây?
Nguyễn Tiểu Ly lấy một sợi dây buộc lại mái tóc dài của mình, sau đó đi ra ngoài mở cửa. Khi cửa viện vừa được mở ra, nàng liền nhìn thấy Bách Lý Diêm Khể trong bộ y phục màu đen đang đứng trước cửa.
Về phần Bách Lý Diêm Khể, ngay lúc gặp được Nguyễn Tiểu Ly, hắn đã lập tức đánh giá xem nàng có bị thương hay không.
Thật ra, sau khi cẩn thận suy nghĩ lại lời nói của nữ nhân Triệu Thiến Y kia, hắn đã biết nàng ta vốn chẳng dám làm gì sư thúc, nói cái gì mà dùng roi quất sư thúc, tất cả đều là nói dối.
Nhưng khi nghe Triệu Thiến Y nói như vậy, hắn vẫn rất tức giận. Thế nên vừa kết thúc phạt đứng, hắn đã gấp không chờ nổi đi đến tiểu viện của Nguyễn Tiểu Ly.
“Sư thúc.”
“Ừ. Đã muộn rồi sao ngươi còn đến đây?” Nguyễn Tiểu Ly nhận ra thần sắc của Bách Lý Diêm Khể không đúng. Hắn cứ nhìn nàng như vậy làm gì?
Trước khi tới đây, Bách Lý Diêm Khể đã có chuẩn bị. Hắn lấy ra một hộp thức ăn từ sau lưng: “Mặt trời vừa xuống núi, ta có nhờ người đi xuống chân núi mua một ít bánh ngọt về, đều là những món sư thúc thích ăn.”
Lúc chưa xuất phát đến Đại hội Tiên Môn, hắn cũng thường xuyên đến thăm và tặng lễ vật cho nàng nên hắn hiểu rất rõ sở thích của nàng.
Nguyễn Tiểu Ly ngạc nhiên. Tóm lại là trời tối mà hắn vẫn tới đây chính vì muốn tặng bánh ngọt cho nàng?
Nàng nhận lấy bánh ngọt: “Ngươi có lòng rồi.”
“Sư thúc, ta sẽ không quấy rầy người nghỉ ngơi nữa.” Bách Lý Diêm Khể nhớ ra đêm nay hắn còn có việc phải làm, lúc rời đi đột nhiên nghĩ đến điều gì, hắn nói: “Sư thúc, buổi tối người nhớ thắp đèn nhé.”
Trời tối mà không thắp đèn, khắp nơi trong viện đều tối đen như mực, nhìn vào sẽ cảm thấy rất u buồn.
Nguyễn Tiểu Ly sững sờ, nhẹ nhàng đáp: “Được.”
Sau khi Bách Lý Diêm Khể rời đi, Nguyễn Tiểu Ly vào phòng và đặt bánh ngọt lên bàn, tiếp đó bước ra sau bức bình phong thay y phục.
Một chiếc váy màu đen, một cái áo choàng màu đen, một đầu tóc dài xõa xuôi, một khuôn mặt tinh xảo dưới lớp áo choàng lại càng có vẻ nhỏ nhắn, xinh xắn. Có lẽ lolita hắc ám cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Tuy rằng Nguyễn Tiểu Ly đã hơn trăm tuổi, nhưng khuôn mặt này của nàng chỉ như mới mười lăm mười sáu tuổi, tựa một quả trứng gà vừa được bóc vỏ.
Tiểu Ác biết Nguyễn Tiểu Ly ăn mặc thế này là đang muốn ra ngoài giết người.
Chim nhỏ lập tức phấn khích bay đến đậu trên vai của Nguyễn Tiểu Ly, đôi mắt như hạt đậu đỏ của nó sáng bừng lên. Nó rất thích mùi máu tươi.
Nguyễn Tiểu Ly xoay người muốn ra ngoài, đột nhiên khóe mắt trông thấy hộp đựng thức ăn trên bàn. Nàng bước qua mở hộp ra, cầm lên một khối bánh ngọt cắn một miếng: “...Rất ngọt.”
Một giây sau, trong phòng không còn một bóng người, chỉ còn lại một hộp thức ăn chứa một khối bánh ngọt đã bị cắn một miếng nhỏ.