Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Ngọt
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Bách Lý Diêm Khể đã nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng, dẫu biết đó là đại nghịch bất đạo…
Chỉ là nội tâm của hắn thôi thúc hắn nhất định phải che chở cho sư thúc!
Nguyễn Tiểu Ly hơi ngước mắt lên: “Ngươi muốn bao che cho ta?”
“Sư thúc, ta… Sư thúc, người trở về viện trước đi, để nơi này lại cho ta xử lý.” Hiện tại, Bách Lý Diêm Khể không thể nghĩ đến chuyện gì khác ngoài việc bảo vệ sư thúc của hắn.
Còn nội tâm của Nguyễn Tiểu Ly bên này lại sắp bùng nổ đến nơi.
Sở dĩ nàng hành hạ Trịnh Đạo Lẫm đến chết một phần là vì muốn báo thù rửa hận giúp nguyên chủ, nhưng chủ yếu chính là muốn cho Bách Lý Diêm Khể nhìn thấy hình ảnh dơ bẩn kia, kích thích hắn ra tay giết mình.
Nhưng mà tại sao hiện thực lại khác xa mưu tính của nàng như vậy?
Nguyễn Tiểu Ly đứng yên bất động, cả người tản ra khí tức “chớ đến gần”.
Ngực Bách Lý Diêm Khể bỗng nhiên quặn đau từng cơn, hắn không muốn nhìn thấy sư thúc thế này. Hắn tiến đến vài bước, định đưa tay nắm chặt lấy tay nàng.
Chỉ là Bách Lý Diêm Khể còn chưa lại gần được bao nhiêu, đột nhiên Nguyễn Tiểu Ly lại lui về phía sau, đôi mắt của nàng tràn ngập lo sợ và đề phòng, cả người giống hệt một con mèo xù lông.
“Sư thúc… Ta… Người đừng sợ ta.”
“Kẻ nằm chết trên mặt đất chính là sư phụ của ngươi, vì sao ngươi lại muốn giúp ta?” Giọng nói của nữ tử lạnh như băng.
Vấn đề này làm Bách Lý Diêm Khể luống cuống. Cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa dám thổ lộ tình cảm của mình với sư thúc.
Nhưng thấy ánh mắt của Nguyễn Tiểu Ly nhìn mình rất không tín nhiệm, hắn thử mở miệng thăm dò: “Sư thúc… ta đã phát hiện hung thủ chính là nàng từ lâu rồi, nhưng mà ta… ta lại bất kính đem lòng ái mộ sư thúc. Sư thúc đừng trách ta. Nếu sư thúc không thích, tất nhiên ta sẽ không mạo phạm tới nàng. Nhưng xin nàng hãy tin tưởng ta, ta sẽ che chở cho nàng. Sư thúc, nàng tin ta được không?”
Hắn nói vô cùng cẩn thận, từng câu từng chữ đều chất chứa hèn mọn.
Trong lòng hắn, sư thúc là một sự tồn tại vô cùng thần thánh. Tình cảm này đối với hắn vừa là hạnh phúc vừa là buồn phiền. Hắn cho rằng mình đang không tôn trọng sư thúc.
Sư thúc là một nữ tử tốt đẹp như vậy, chắc hẳn phải có lý do gì đó nàng mới giết… giết sư phụ của hắn. Mặc kệ lý do đó là gì, sau này hắn sẽ điều tra rõ ràng. Việc duy nhất hắn muốn làm bây giờ là mang nàng rời khỏi đại điện.
Sát khí trên người nữ tử hắc y tiêu tán, nàng cười lạnh: “Ngươi thích ta? Bách Lý Diêm Khể, ngươi biết trong tay của ta có bao nhiêu mạng người không? Người ta giết là sư phụ của ngươi đấy. Kẻ như ta đã xuống địa ngục từ lâu rồi, không xứng được nhìn thấy được ánh sáng. Tình cảm của ngươi cũng nên có chừng mực.”
Thường ngày nàng vẫn luôn mặc váy trắng, thuần khiết như một tiên nữ không nhiễm bụi trần, nhưng linh hồn của nàng đã sớm sa vào địa ngục hắc ám, không ai có thể cứu rỗi rồi.
Ánh mắt và lời nói tuyệt vọng của nàng khiến Bách Lý Diêm Khể hận bản thân mình không thể sinh ra sớm hơn vài chục năm. Hắn thật sự rất muốn biết nàng đã phải trải qua những chuyện gì.
Tất cả tu vi đột nhiên bị phế đi…
Bách Lý Diêm Khể nghĩ đến một khả năng vô cùng tàn nhẫn và đau lòng, hắn không dám tin sư thúc đã từng đối mặt với nghịch cảnh nhường ấy…
“Vậy thì ta sẽ xuống địa ngục cùng với sư thúc.” Bách Lý Diêm Khể kiên định nói: “Sư thúc, ta cũng từng giết người, Sam Vân Tử và Trương Kình Phong đều là do ta giết. Ta đã đi trên cùng một con đường với sư thúc từ sớm, ta nguyện ý cùng xuống địa ngục với sư thúc.”
Nguyễn Tiểu Ly có chút ngạc nhiên. Thật ra không phải nàng chưa nghĩ tới, chẳng qua hiện tại đã khẳng định.
Đồng tử của Nguyễn Tiểu Ly khẽ chuyển động, sau đó nàng giương mắt nhìn hắn.
Bách Lý Diêm Khể thấy nàng chủ động nhìn mình, cho rằng bản thân có hy vọng, bèn đến gần rồi vươn hai tay ra: “Sư thúc, tin ta.”
Cơ thể của Nguyễn Tiểu Ly run rẩy, nàng vươn tay ra chậm rãi đi về phía hắn.
Ngay lúc đôi mắt Bách Lý Diêm Khể ánh lên niềm vui sướng muốn kéo lấy tay nàng, Nguyễn Tiểu Ly nhanh như cắt lao thẳng vào lưỡi kiếm Bách Lý Diêm Khể đang cầm…
“Phập…”