Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Tiêu Hạ
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Tiểu Ác có chút tức giận, ký chủ nhà nó vậy mà bị cho leo cây!
“Tiểu Ly, cô nên đòi hắn bồi thường, tốt nhất là đòi mạnh tay một chút, cho hắn mất máu thật nhiều mới được.”
Ánh mắt Nguyễn Tiểu Ly lãnh đạm: “Không cần, ta sẽ ghét bỏ.”
Cô không thèm nhận đồ của tra nam.
Từ giờ phút này, Hoắc Tịch triệt triệt để để bị gán vào mác tra nam, hơn nữa cái tên này đã ăn sâu bén rễ ở trong lòng của Nguyễn Tiểu Ly.
Tiểu Ác nhận ra nam chính đã đắc tội ký chủ nhà nó, trên mặt nó hiện ra nét tươi cười.
Đừng thấy tính cách của Nguyễn Tiểu Ly lạnh nhạt mà lầm, nếu cô đã không thích một người, hoặc có ai đó đắc tội cô thì cô tuyệt đối sẽ có thù tất báo.
Cha mẹ Nguyễn nghe con gái trả lời điện thoại cũng đã đại khái hiểu được câu chuyện.
“Bành.” Cha Nguyễn đập mạnh tay lên bàn, nổi giận đùng đùng: “Hừ, Hoắc Tịch quá kiêu ngạo. Kiều Kiều, con đừng đau lòng, cả nhà chúng ta ăn cơm với nhau cũng rất tốt.”
Hẹn con gái ông ăn cơm xong rồi bây giờ lại cho nó leo cây, còn nói bồi thường?
Con gái của nhà họ Nguyễn này thiếu thốn cái gì sao?
Nhà họ Hoắc có chẳng lẽ nhà họ Nguyễn không có?
Ai cần hắn bồi thường!
Trong lòng cha Nguyễn đau lòng cho con gái, cũng không hiểu vì sao cô lại thích một thằng nhóc kiêu ngạo như vậy. Hắn chẳng qua chỉ lớn lên đẹp một chút, có năng lực một chút thì làm gì còn chỗ nào tốt nữa?
Trên mặt Nguyễn Tiểu Ly không hề có cái gọi là đau lòng, không giống trước kia sau khi hiểu được bản thân bị Hoắc Tịch từ chối sẽ hồn xiêu phách lạc.
Cô bỏ điện thoại vào trong túi xách rồi để nó xuống: “Con ăn cơm ở nhà. Sau khi ăn xong, con sẽ đi ra ngoài chơi ạ.”
Mẹ Nguyễn: “Kiều Kiều, đã trễ thế này con còn muốn ra ngoài à?”
“Hôm nay con mới về nước, có rất nhiều bạn bè muốn chúc mừng con.” Nguyễn Tiểu Ly ngồi xuống và bắt đầu ăn cơm, tất cả biểu cảm trên mặt của cô đều thoải mái nhẹ nhàng, không thấy được chút không vui nào.
Cha Nguyễn và mẹ Nguyễn nhìn nhau, cảm thấy sau khi con gái mình trở về có chỗ không giống trước kia. Dường như không còn bị tên tiểu tử họ Hoắc kia dẫn dắt cảm xúc nữa.
Thế thì càng tốt, con bé không thích thằng nhóc nhà họ Hoắc kia nữa mới là điều đúng đắn nhất. Bọn họ sẽ lập tức giải trừ hôn ước ngay. Con gái của họ tài giỏi như vậy sao có thể sợ không gả đi được chứ.
Gả cho ai không quan trọng, chỉ cần người đó đáp ứng được điều kiện duy nhất là phải đối xử tốt với con gái của họ.
Ngoài tiền ra thì nhà họ Hoắc còn có cái gì?
Nhà họ Nguyễn của ông cũng có tiền mà, cần gì phải dựa vào nhà họ Hoắc.
Cha Nguyễn quyết định tối hôm nay sẽ gọi điện kêu người thỉnh một tượng thần về nhà để ngày đêm cúng bái, cầu xin cho con gái đừng thích tên tiểu tử của nhà họ Hoắc kia nữa.
Nguyễn Tiểu Ly nghiêm túc ăn cơm. Không thể không nói, đầu bếp của nhà họ Nguyễn làm đồ ăn quá tuyệt, ăn rất ngon.
Cô không hề biết suy nghĩ hiện tại của cha mẹ mình. Nếu biết, có lẽ cô sẽ cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Nguyên chủ vừa có cha mẹ tốt, vừa có gia thế khủng, thế mà cứ đâm đầu đi yêu tên tra nam chính, thật sự quá ngu ngốc.
Tiểu Ác: “Đừng nghĩ lung tung nữa, sắp tới đây cô còn làm mấy chuyện ngu xuẩn mà nguyên chủ đã làm đấy.”
Nguyễn Tiểu Ly: “À.”
Cơm nước xong, Nguyễn Tiểu Ly đi ra ngoài chơi. Cha Nguyễn vì lo lắng cho sự an toàn của cô nên đã sắp xếp vệ sĩ đi theo.
…
Hoắc gia.
Trong thư phòng đèn đuốc sáng trưng, Hoắc Tịch mặc áo sơ mi, đang nghiêm túc nói chuyện điện thoại. Giọng nói của hắn trầm thấp, từng câu từng chữ tiếng Anh được phát ra trôi chảy rõ ràng.
Hắn nói xong lời cuối cùng thì cuộc hội nghị quốc tế qua video cũng kết thúc. Lần hợp tác với công ty nước ngoài này coi như đã thành công.
Hoắc Tịch đóng máy tính, giơ tay nhéo ấn đường một hồi. Hắn nghỉ ngơi vài phút rồi thu dọn bàn làm việc của mình, sau đó cầm lên điện thoại nhìn, vừa đúng giờ.
Hắn mở điện thoại ra xem, vô tình lướt tới một bài đăng của bạn bè. Bài đăng của người bạn này không viết một chữ nào, chỉ có một tấm ảnh.
Trong ảnh, Nguyễn Ly Kiều mặc một bộ váy đen để lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Cô đang bưng chén rượu, gương mặt tươi cười rạng rỡ, phía sau cô là một nhóm con nhà giàu nổi tiếng ở thủ đô.
Hình như bọn họ đang ở trong một bữa tiệc, cả nhóm đều uống đến mặt mày hồng hào, trông ai nấy cũng rất vui vẻ.
Ánh mắt Hoắc Tịch trầm xuống. Hắn nhớ lúc chạng vạng, Nguyễn Ly Kiều có nói trong điện thoại rằng cô cũng có hẹn, không thể ăn cơm với hắn…