Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Tiêu Hạ
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại.
Gân xanh trên trán Hoắc Tịch giật giật: “Ra nước ngoài một chuyến lại càng trở nên không có lễ phép, người khác nói chuyện với cô mà cũng không trả lời, hừ.”
Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu, nhíu mày nhìn hắn, sau đó nhẹ nhàng nói: “Do ngay từ đầu anh đã nói nếu em phát ra dù chỉ một tiếng động nhỏ cũng sẽ lập tức đuổi em đi. Em không nói câu nào là vì muốn được ở bên cạnh anh mà.”
Trách cô không có lễ phép làm gì?
Hoắc Tịch hơi xấu hổ. Nói cô gây ra một tiếng động nhỏ sẽ đuổi cô đi là bởi vì hắn vốn không ngờ tới bản thân sẽ chủ động bắt chuyện với cô, được không?
Hoắc Tịch không nói nữa, cúi đầu làm chuyện của mình.
Nguyễn Tiểu Ly nhàn nhã thoải mái. Cô chỉ cần yên tĩnh ở đây chờ nửa tiếng là xong rồi.
Tiểu Ác cứ như vậy nhìn Nguyễn Tiểu Ly hoàn thành nhiệm vụ một cách dễ dàng. Cuối cùng, nó đã nhận thức rõ ràng, phá vỡ thiết lập nhân vật quả nhiên là một sự hào phóng lớn nó dành cho cô.
Vừa đúng nửa giờ, Nguyễn Tiểu Ly lập tức đứng dậy, không nán lại thêm một giây nào, trực tiếp mở cửa đi ra.
Vì có một người khác trong phòng nên Hoắc Tịch không thể tập trung xem tài liệu, khóe mắt của hắn vẫn luôn liếc nhìn Nguyễn Ly Kiều. Cô đang yên tĩnh chơi điện thoại lại đột nhiên đứng dậy, không nói một lời chào đã nhanh chóng bỏ đi.
Hoắc Tịch ngây người nhìn cánh cửa đóng lại.
Biết điều như vậy? Cứ thế rời đi rồi?
Trước kia không phải bám dính lấy hắn, dù có đuổi cũng không đi sao?
Hoắc Tịch cảm thấy trong lòng có chút không nói nên lời, cảm giác sau khi ra nước ngoài cô hầu như đã thay đổi rất nhiều. Chẳng lẽ hơn một năm ở nước ngoài đó cô đã xảy ra chuyện gì sao?
Hoắc Tịch mở laptop của mình lên, đóng trang làm việc lại và bắt đầu tìm kiếm: Tại sao một người ra nước ngoài mấy năm khi trở về tính cách lại thay đổi quá nhiều?
Hắn cẩn thận đọc kỹ các kết quả, đột nhiên bắt gặp một câu trả lời rất nổi bật.
Trả lời: Một mình ra nước ngoài du học, trong hoàn cảnh xa lạ và không có bạn bè thì tính cách sẽ dễ dàng thay đổi, càng trầm tính và quái gở hơn. Hơn nữa, môi trường học tập của trường ở nước ngoài tưởng như rất cao cấp, nhưng cũng không thiếu học sinh bị kỳ thị chủng tộc, một số học sinh còn bị cô lập, bạo lực học đường…
Đúng là Nguyễn Ly Kiều đi du học một mình. Hắn còn nhớ mang máng hình như cô vì muốn chứng minh cho hắn thấy cô không phải là một cô gái được chiều chuộng, một mình cũng có thể sống tốt nên mới lựa chọn du học.
Nghĩ đến đây, Hoắc Tịch có chút đau đầu.
Bạo lực học đường?
Hoắc Tịch nhíu mày: “Khả năng này không cao lắm nhỉ?”
Gia đình của Nguyễn Ly Kiều ở nước Z cũng coi như là quý tộc có tiếng, trường cô theo học cũng là trường dành cho giới quý tộc, hẳn là rất nhiều người biết cô, nên không có khả năng cô bị bạo lực.
Nhưng thế giới rộng lớn như vậy, trong ngôi trường quý tộc tốt nhất ở nước ngoài đó sẽ có rất nhiều gia tộc tốt hơn nhà họ Nguyễn…
Hoắc Tịch đã dành hẳn một giờ ở trong phòng sách chỉ để suy nghĩ về những chuyện này. Cho đến khi có người hầu đi lên gõ cửa, gọi hắn xuống dưới ăn cơm tối thì Hoắc Tịch mới đóng máy tính lại. Trước khi tắt máy, hắn còn xóa bỏ toàn bộ lịch sử tìm kiếm.
Tuy không ai khác có thể đụng vào máy tính của hắn, nhưng hắn vẫn muốn xóa lịch sử đi, bởi khi nhìn vào đó, hắn sẽ cảm thấy khó chịu. Lúc nãy chắc chắn hắn đã bị điên, tại sao lại muốn xen vào chuyện của Nguyễn Ly Kiều chứ?
Xuống dưới lầu, mẹ của hắn vẫn chưa xuống, chỉ có mỗi Nguyễn Ly Kiều đang ngồi trên sofa chơi điện thoại.
Hoắc Tịch đi qua ngồi xuống, nhưng cô gái phía đối diện vẫn không cho hắn một ánh mắt.
Hoắc Tịch cầm ly lên uống một hớp trà rồi đặt cái ly xuống bàn thật mạnh, nhưng Nguyễn Tiểu Ly vẫn không phản ứng gì.
Hoắc Tịch nhíu mày, sau đó nhìn một lượt xung quanh để đảm bảo không có người hầu ở gần đây rồi mới nói: “Cô có gặp phải người nào không tốt trong thời gian du học ở nước ngoài không?”
Nguyễn Tiểu Ly nghe xong thì ngẩng đầu, trong lòng có chút ngờ vực. Người đàn ông này hỏi chuyện này để làm gì?