Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

chương 80: chương 80:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: _Tiêu Hạ

Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ

Cơm nước xong, Hoắc Tịch trở lại văn phòng, yêu cầu Lạc Sâm mang kế hoạch quảng bá châu báu giao cho trợ lý mới nhậm chức.

Lúc nhận được công việc này, tâm tình của Thẩm Tinh Tuyết rõ ràng rất tốt, đồng thời cũng có chút hồi hộp.

Đây sẽ là cơ hội để cô thể hiện.

Nghĩ đến người mẹ đang ở trong bệnh viện của mình, Thẩm Tinh Tuyết âm thầm cổ vũ bản thân phải cố lên!

Trong công ty có rất nhiều người muốn tiếp nhận kế hoạch quảng bá châu báu. Khi các cấp trợ lý trong văn phòng nghe tin Thẩm Tinh Tuyết được nhận công việc này, một số người đã thể hiện thái độ không vui ra mặt, trong đó có cả ganh ghét với Thẩm Tinh Tuyết.

“Chỉ là một con nhỏ mới ra đời mà cũng dám nhận công việc quan trọng như thế. Cô ta có am hiểu gì về ngành sản xuất châu báu không?”

“Lúc Thẩm Tinh Tuyết mới vào công ty chẳng phải còn cúi đầu khom lưng, bưng trà rót nước cho chúng ta sao? Vốn còn tưởng rằng chỉ là một ma mới ngoan ngoãn, bây giờ nghĩ lại mới thấy, chắc chắn là cô ta đã dùng nhan sắc để quyến rũ cấp trên.”

“Chắc cũng quyến rũ rất nhiều lần nên mới được thăng chức nhanh như vậy đó.”

Văn phòng xa hoa này là nơi công tác của các trợ thủ dưới trướng Hoắc Tịch và trợ lý Lạc Sâm,hiện tại đang cómấy nữ thư ký xúm lại nói chuyện, từng câu thốt ra đều chứa đầy chua ngoa và ghen ghét.

Vừa mới vào cửa, Thẩm Tinh Tuyết đã nghe thấy người khác đang bàn tán về mình. Cô cúi đầu, cắn cắn môi, lặng lẽ cầm lấy tài liệu rồi đi nhanh ra ngoài, sang phòng trà làm việc một mình.

Những thư ký kia thấy đương sự nghe được lời đàm tiếu của họ cũng chẳng thèm để Thẩm Tinh Tuyết vào mắt.

“Này, thật ra ngay từ đầu tôi còn tưởng cái kế hoạch này vốn sẽ được giao cho Nguyễn tiểu thư. Dù sao cô ấy cũng là con nhà giàu, sẽ nắm rõ các loại châu báu xa xỉ ở phân khúc cao cấp như lòng bàn tay, tùy tiện đưa ra một kế hoạch chắc cũng sẽ rất đỉnh.”

“Chứ còn gì nữa! Ngay từ đầu tôi cũng cho rằng như vậy, ai biết cuối cùng lại giao cho một người mới.”

“Tôi cảm thấy bị vả mặt quá đau. Nguyễn tiểu thư là vị hôn thê của Hoắc tổng, vậy mà một dự án phù hợp với Nguyễn tiểu thư như vậy lại không giao cho cô ấy, đi giao cho một người mới nhậm chức.”

“Tôi nghe nói Hoắc tổng không tình nguyện đính hôn với Nguyễn tiểu thư, chỉ là do Hoắc phu nhân thích cô ấy…”

Một nữ thư ký khác nhanh chóng ngắt lời người kia lại: “Cô không muốn đi làm nữa hay sao mà dám nói những lời này?”

“Nói một chút thôi, dù sao Nguyễn tiểu thư cũng không bị gì. Hơn nữa, chuyện này ở giới thượng lưu ai mà chẳng biết, đây đâu phải lần đầu tiên được mang ra nói.”

Mấy nữ thư ký chỉ hàn huyên vài câu rồi không nói gì nữa, nhưng Nguyễn Tiểu Ly ở ngoài cửa đã nghe được tất cả những lời nói ấy.

Ha ha.

Cô đột nhiên hiểu ra nguyên nhân nguyên chủ hắc hóa rồi. Có ai sẽ cảm thấy thoải mái khi nghe được những lời này chứ?

Nguyên chủ là thiên kim nhà giàu, từ nhỏ đã luôn là đối tượng được người khác hâm mộ, bỗng nhiên bị một đám người nói như vậy, lòng tự tôn và kiêu ngạo của cô ấy làm sao mà chịu nổi?

Cũng vì lẽ đó, những lời này đã kích động nguyên chủ trút hết lửa giận lên đầu Thẩm Tinh Tuyết.

Tiểu Ác: “Sao vậy, tức giận hả?”

“Không, ta có phải nguyên chủ đâu. Ngược lại, ta còn cảm thấy rất thú vị đấy.”

Nguyễn Tiểu Ly mặc trang phục công sở, giẫm lên giày gót bước vào. Cả căn phòng lớn trong nháy mắt yên tĩnh đến lạ thường.

Cô khẽ nheo mắt quét qua vài người, tất cả những người vừa mới đâm chọc sau lưng cô lúc nãy đều mang vẻ mặt căng thẳng, lông tơ dựng hết lên. Bọn họ có cảm giác tâm tình của Nguyễn tiểu thư không được tốt lắm, chẳng lẽ cô ấy đã nghe được cái gì rồi?

Nguyễn Tiểu Ly ngồi xuống bàn làm việc của mình, sau đó bắt đầu xem tài liệu một cách nghiêm túc, chỉ là áp suất khí trong văn phòng vẫn rất thấp, không ai dám phát ra một tiếng động lớn nào.

Đến khi Thẩm Tinh Tuyết trở về từ phòng trà, lập tức phát hiện bầu không khí kỳ lạ trong văn phòng. Cô đi đến bàn làm việc của mình, trước khi chuẩn bị ngồi xuống bỗng phát hiện Nguyễn tiểu thư ngồi bên cạnh đang nhìn mình.

“Nguyễn…”

Thẩm Tinh Tuyết vừa mới mở miệng thì Nguyễn Tiểu Ly đã thu hồi ánh mắt. Nhưng ánh mắt khi nhìn Thẩm Tinh Tuyết lúc nãy của cô rõ ràng không có ý tốt.

Thẩm Tinh Tuyết đột nhiên cảm thấy buồn bực. Cô có đắc tội với Nguyễn tiểu thư chỗ nào sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio