Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Ashley
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Kể từ khi Nguyễn Tiểu Ly bắt đầu làm việc ở đây, văn phòng đã chia thành hai phe.
Phe thứ nhất biết rõ thân phận của Nguyễn Tiểu Ly thì xum xoe nịnh bợ cô. Những người này nhìn thì có vẻ buồn nôn nhưng thật ra họ rất tự biết mình biết người.
Phe còn lại thì giống như Thẩm Tinh Tuyết, đều là những người vừa ngu ngốc vừa ngây thơ, cảm thấy Nguyễn Tiểu Ly cũng giống các cô, cho rằng làm chung một văn phòng thì mọi người đều giống nhau, tất cả đều là bạn bè.
Ai cũng như ai, bốn chữ này nói thật dễ nghe.
Thực tế mà nói, trên thế giới này làm gì có chuyện tất cả mọi người đều bình đẳng như nhau. Chỉ là trong lòng họ không rõ, không nhận ra khoảng cách chênh lệch giữa người với người, không tự nhận biết hành vi của bản thân và cũng không nhìn thấu địa vị của chính mình.
Thẩm Tinh Tuyết vẫn luôn cho rằng Nguyễn tiểu thư là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng, rộng lượng và có khí chất.
Trong mắt của Thẩm Tinh Tuyết, tất cả mọi người đều bình đẳng như nhau. Nhưng hiện tại, lời nói của Nguyễn Tiểu Ly đã giáng mạnh một cái tát vào mặt cô, khiến Thẩm Tinh Tuyết cảm thấy nhục nhã.
“Nguyễn tiểu thư, tôi biết gia đình cô không hề tầm thường, nhưng chúng ta là đồng nghiệp làm chung một văn phòng, nên tôi mới muốn sống hòa thuận và kết bạn với cô. Nếu cô không muốn thì thôi vậy, nhưng xin cô hãy tôn trọng tôi.”
Nguyễn Tiểu Ly nhướn mày: “Muốn được tôn trọng thì phải có thân phận hay có hành động gì đó để đổi lấy. Xin hỏi Thẩm tiểu thư, cô lấy thân phận gì hay cô có hành động nào cao thượng đáng để tôi tôn trọng?”
Nguyễn Tiểu Ly thật tình cảm thấy nữ chính này quá non, không thể thông não được. Bởi vì trong lòng ảo tưởng về thế giới quá mức tốt đẹp, nên chẳng trách cô sẽ bị tổng giám đốc ức hiếp, bị ép buộc trở thành tình nhân hợp đồng.
Nguyễn Tiểu Ly mặc kệ cô.
Nữ chính ngu xuẩn sẽ học cách trưởng thành từ những khó khăn, hoặc sẽ bỏ dở giữa chừng rồi được nam chính che chở, chẳng phải gặp gian khổ gì nữa. Nếu là vế thứ hai thì Thẩm Tinh Tuyết sẽ mãi mãi không thể trưởng thành, sẽ ngu xuẩn cả đời.
Thẩm Tinh Tuyết lúng túng, không biết phải đáp lại thế nào, cuối cùng chỉ có thể im lặng về chỗ làm việc.
Buổi trưa, trên đường xuống nhà ăn ăn cơm, Thẩm Tinh Tuyết nghe được vài người đang giễu cợt mình.
“Cười chết mất thôi. Tiếc là lúc đó mấy người không có mặt hiện trường, không nghe thấy Thẩm Tinh Tuyết thế mà dám nói muốn làm bạn với Nguyễn tiểu thư. Cô ta đúng là mặt dày mà.”
Những đồng nghiệp nhiều chuyện cùng phòng đã lan truyền câu chuyện trên khắp nhà ăn. Mấy người phụ nữ tụm năm tụm ba ngồi với nhau cứ thế cùng nhau chế giễu Thẩm Tinh Tuyết.
“Cô ta thật sự đã nói vậy à? Thẩm Tinh Tuyết nghĩ mình là ai chứ? Nguyễn tiểu thư tuy chỉ là trợ lý tổng giám đốc, nhưng người ta lại được tập đoàn Nguyễn thị chống lưng, là đệ nhất thiên kim của thủ đô đó. Người như chúng ta sao có thể kết bạn với cô ấy chứ?”
“Ngay cả phú nhị đại nhà có tài sản ngàn vạn còn không dám xin kết bạn với Nguyễn Tiểu thư nữa là. Da mặt Thẩm Tinh Tuyết mới dày làm sao!”
“…”
Đầu Thẩm Tinh Tuyết gần như vùi hẳn vào bát cơm. Cô cực kỳ oan ức, không biết mình đã làm sai cái gì mà bị mọi người xa lánh? Vì sao những người đó lại giễu cợt cô?
Nguyễn Tiểu Ly ngồi một mình ở phòng ăn riêng, tất nhiên sẽ không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì. Nhưng cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan tới cô. Cô chỉ cần yên ổn sắm vai phản diện, thực hiện nhiệm vụ là xong. Tất cả những tổn thương mà nữ chính phải chịu đều là con đường mà cô ta phải đi qua dựa theo cốt truyện.
“Tổng giám đốc, Nguyễn tiểu thư và trợ lý Thẩm lại cãi nhau.” Trợ lý Lạc xấu hổ nói.
Hiện tại, hắn có thêm một công việc, chính là hàng ngày phải đi nghe ngóng động tĩnh của Nguyễn tiểu thư trong công ty.
Hoắc Tịch ngẩng đầu, hỏi bằng giọng điệu bình thản: “Lý do cãi nhau là gì?”
Chuyện này rất dễ dò la, trợ lý Lạc đáp ngay: “Vì trợ lý Thẩm nói muốn kết bạn với Nguyễn tiểu thư, nhưng Nguyễn tiểu thư lại cảm thấy thân phận của trợ lý Thẩm không xứng để làm bạn với cô ấy, thế là xảy ra cãi vã.”
Hoắc Tịch nhíu mày, tính cách của cô như thế mà cũng cãi nhau với người khác sao?
Trợ lý Lạc thấy sắc mặt tổng giám đốc thay đổi, lập tức ho khan một tiếng rồi giải thích: “Thật ra cũng không thể nói là cãi nhau, chỉ là Nguyễn tiểu thư nói trợ lý Thẩm đến độ khiến trợ lý Thẩm á khẩu mà thôi.”