Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Ashley
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
“Phụ nữ đúng là hay thay đổi thật. Trước kia luôn miệng nói thích, bây giờ lại trở mặt không quen.” Hoắc Tĩnh bày ra bộ dạng vô cùng đau đớn giống như vừa ngộ ra được điều gì.
Nguyễn Tiểu Ly hừ lạnh: “Anh biết là tốt. Phụ nữ lật mặt còn nhanh hơn lật sách, nếu đã không nhận được tình cảm đáp lại thì không ai sẽ cứ mãi thích một người cả một đời.”
Hoắc Tịch tăng tốc độ lái xe, trầm giọng nói: “Nếu như tôi đáp lại tình cảm của em, có phải em sẽ tiếp tục thích tôi không?”
Tiếng động cơ xe gần như lấn át giọng nói của hắn, nhưng âm thanh cực kì trầm thấp ấy vẫn lọt vào tai cô.
Sắc trời hơi tối, toàn bộ khuôn mặt của Hoắc Tịch chìm trong bóng đêm, Nguyễn Tiểu Ly không thấy rõ vẻ mặt hiện tại của hắn. Cô thở hắt ra, hơi nghiêng đầu: “Anh đoán xem?”
Thật ra, Nguyễn Tiểu Ly rất muốn nói với Hoắc Tịch một câu: Dựa vào đâu tôi phải đứng yên chờ anh quay đầu?
Tiểu Ác: “Chậc, cô có thể phá vỡ thiết lập nhân vật nhưng cũng đừng làm quá đà. Cô phải biết rằng nhiệm vụ của chúng ta là hãm hại nữ chính, mà khởi nguồn của mọi chuyện đều là do cô thích nam chính.”
“Yên tâm đi, ta có chừng mực.”
“Hừ, gia lo cô chơi đùa quá trớn thôi.” Tiểu Ác bĩu môi.
Anh đoán xem.
Ba chữ này làm Hoắc Tịch hơi hoảng hốt. Hắn có cảm giác kể từ khi Nguyễn Ly Kiều về nước, không chỉ một mình cô có sự thay đổi mà còn rất nhiều chuyện khác cũng xảy ra biến hóa.
Hoắc Tịch không nhìn ra cảm xúc trong ánh mắt Nguyễn Tiểu Ly. Điều này làm cho hắn âm thầm thở dài.
Qua một lúc lâu, Hoắc Tịch đột nhiên mở miệng: “Nguyễn Ly Kiều, tôi ghét em của quá khứ.”
Nhưng tôi càng ghét em của bây giờ hơn.
Trước đây tôi không thích em, tôi hoàn toàn có thể không đặt em ở trong mắt. Tuy nhiên, hiện tại tuy em không còn làm người khác chán ghét giống như vậy nữa, đôi khi ở cạnh em cũng khiến tôi rất vui, nhưng em của bây giờ lại có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi.
“Ghét thì cứ ghét thôi, nói ra như vậy thật bất lịch sự. Dù sao tôi cũng là vợ chưa cưới của anh, loại lời nói ghét bỏ tôi phiền anh giữ ở trong lòng, chừa lại cho tôi chút tự trọng.”
“Được.”
Tôi đã giữ lại ở trong lòng rồi.
…
Hoắc Tịch đưa Nguyễn Tiểu Ly về Nguyễn gia nhưng không đi ngay. Thay vào đó, hắn vào nhà chào hỏi cha mẹ Nguyễn.
Hôm hay, vẻ mặt của cha Nguyễn khá nghiêm túc, thể hiện rõ phong thái trưởng bối. Ngược lại, mẹ Nguyễn tươi tươi dịu dàng, đồng thời đưa mắt đánh giá Hoắc Tịch.
Không thể phủ nhận diện mạo của đứa trẻ nhà họ Hoắc này rất không tệ! Hoắc Tịch và con gái mình đứng cùng một chỗ, đúng là trai tài gái sắc.
Mẹ Nguyễn càng nhìn càng hài lòng, vô cùng hy vọng hai đứa nhỏ sẽ hạnh phúc và hòa hợp bên nhau.
Hoắc Tịch ở lại Nguyễn gia ăn cơm chiều. Hắn ngồi bên cạnh Nguyễn Tiểu Ly, vui vẻ gắp đồ ăn cho cô.
Mẹ Nguyễn cực kỳ vừa lòng, còn cha Nguyễn thì đen mặt!
Tuy thằng nhóc nhà họ Hoắc càng lớn càng đẹp trai, nhưng đẹp trai thì có ích lợi gì? Quan trọng nhất là phải đối xử tốt với con gái ông.
Trên bàn ăn vẫn còn trưởng bối, gắp đồ ăn gì chứ? Thằng nhóc nhà họ Hoắc này chắc chắn đang cố tình thể hiện cho hai người già bọn họ xem, giả vờ giả vịt!
Mẹ Nguyễn càng nhìn càng vừa ý, nhưng cha Nguyễn càng xem mặt lại càng đen. Nguyễn Tiểu Ly nhận ra sự thay đổi của cha mẹ mình, trong lòng cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.
Nguyễn gia chỉ có phòng dành cho khách, không chuẩn bị phòng riêng cho Hoắc Tịch. Thế nên sau khi ăn xong cơm tối, Hoắc Tịch đã về ngay.
Nguyễn Tiểu Ly làm tổ trên sofa xem tivi, mẹ Nguyễn bưng đĩa trái cây đi tới: “Kiều Kiều, con nói thật đi, hiện tại tình cảm của con và Hoắc Tịch đến đâu rồi?”
Nguyễn Tiểu Ly: “Cũng tạm được, vừa rồi không phải cha mẹ đều thấy sao?”
“Cậu ta có nói khi nào kết hôn với con không?”
Cha Nguyễn chen miệng vào: “Kết hôn cái gì chứ! Kiều Kiều nhà chúng ta vẫn còn nhỏ, phải ở với chúng ta thêm vài năm nữa. Dù nhà họ Hoắc có nhắc tới chuyện kết hôn đi nữa thì chúng ta cũng sẽ không đồng ý.”
Dựa vào đâu nhà ông phải nghe theo bọn họ định đoạt ngày cưới chứ?
Nhà họ Hoắc muốn cưới nhưng nhà họ Nguyễn của ông còn chưa đồng ý đâu.