Sau gần hai ngày tìm kiếm Vân Yến mới tìm thấy được địa điểm để lấy món bảo bối tiếp theo của nữ chính.
Địa điểm là một ngọn núi không tên, xung quanh được bao bọc bởi một lớp sương mù dày đặc, đặc điểm nhận diện là một con sông có nước màu đỏ thẫm.
Bảo bối lần này là một loại tiên dược giúp cải tử hoàn sinh, chỉ cần uống nó mọi vết thương từ nhẹ đến nặng, từ bên trong cả bên ngoài sẽ lành lặn ngay, không một vết sẹo.
Không những thế, nó còn giúp tăng cường tu vi, nâng cao nhan sắc.
Thế nhưng trong giới tu sĩ, Hồi Di vẫn là một loại tiên dược không có thật được canh giữ bởi một vị thần tiên rất mạnh gọi là Chỉ Tiên.
Không ai biết những lời đồn đại về Chỉ Tiên đã xuất hiện từ lúc nào, chỉ biết là nó đã tồn tại từ rất lâu.
Chỉ Tiên thì tồn tại đã lâu nhưng Hồi Di thì chỉ mới xuất hiện gần đây, thế nên mới có nhiều người cho rằng nó không có thật.
Theo như cốt truyện chính, ba năm nữa Tiêu Cẩm Nghi sẽ đến đây với mục đích lấy loại tiên dược này, kết hợp với các loại bảo bối kia, hồi sinh Phó Khinh.
Mà hai tháng sau sẽ chính là thời gian mà Phó Khinh chết.
Vân Yến tất nhiên đã lấy gần như toàn bộ mấy vật để hồi sinh nam chính rồi.
Dẫu sao mấy năm nay cô đã tung hoành hết cả thiên hạ này.
Vân Yến ngước nhìn đoàn sương mù trước mặt, trong lòng cảm thán một tiếng, ở đây mà ăn chocolate ngắm cảnh chắc là thú vị lắm.
"Ký chủ, cẩn thận một chút, bên trong sương mù có một trận pháp." nhắc nhở cô, nhưng không hiểu vì sao Vân Yến lại nghe ra ngữ khí vui sướng khi thấy cô gặp họa của nó.
"Ồ." Cô hơi nhướng mày, miệng bất giác nở nụ cười.
"Chỉ Tiên, ra đây cho bổn cương thi gặp trước khi bổn cương thi đánh nát cái trận pháp của ngươi." Vân Yến hô lên.
"Ông đây không sợ một con cương thi như mi, phì!!!" Giọng nói không rõ nam nữ từ trong đoàn sương mù phát ra.
"Lớn giọng đó." Vân Yến nhướng nhướng mày.
"Quá khen."
Vân Yến bỗng nhiên cảm thấy hứng thú bừng bừng với đoàn sương mù trước mặt, cô xoay người nhìn hai người sau lưng, dặn dò: "Các ngươi ở đây đi, ta đi vào trước."
"Đã hiểu thưa Vương." An Tư và Khả Nghi đồng thời cúi đầu.
Kim Bảo nhảy lên vai cô rồi biến mất.
Vân Yến bắt đầu bước vào đoàn sương mù đó, nếu như ngay từ đầu mà cô giải đi trận pháp ngay thì sẽ không còn gì thú vị.
Phải có chút thách thức thì mới thú vị.
Hình bóng của cô mờ dần trong đoàn sương mù trắng đục, rồi hoàn toàn biến mất.
Ở trong đấy, cô vẫn thản nhiên bước đi, không chút lo sợ rằng sẽ bị cái gì đột kích.
Huyễn cảnh đầu tiên là ở một thành phố hiện đại, sầm uất tấp nập, riêng chỉ có Vân Yến là một thân cổ phục đứng giữa ngã tư đường.
Vân Yến cười nhạt nhòa, đây là nơi nào vậy?
Đột nhiên trước mặt cô xuất hiện một cậu bé cười ngang ngược, tay nắm lấy đầu tóc của cô bé đang đi theo đằng sau.
"Đi thôi con chó." Giọng nói trẻ con mang theo sự ngang ngược cùng khí thế khó tưởng phát ra từ miệng của cậu bé.
Mọi người xung quanh rõ ràng thấy rõ nhưng không nói gì cũng không biểu hiện chút cảm xúc, giống như đây là một việc rất bình thường.
Cô bé đằng sau không nói gì chỉ như kẻ câm mà im lặng đi theo, tưởng chừng như hai đứa trẻ đang nô đùa với nhau, nhưng mấy vết thương xung quanh người nó đã tự bán đứng nó.
Cô bé bị bạo hành.
Vân Yến không vì hai đứa nhóc mà đi theo, chỉ đứng yên một chỗ mặc số phận.
"Đi theo đi, đi đi đi đi đi đi..."
Tiếng nói căng thẳng vang lên, liên tục lặp lại.
Cô không chút lo sợ mà lấy ghế ra ngồi, sau đó cười mỉa mai.
Bổn cương thi không rảnh rỗi để đi theo, mi giỏi thì tự mình mọc chân chạy theo đi.
"Phải đi, phải đi, phải đi, phải đi! Nhất định phải đi!" Giọng nói đó tức giận gầm lên.
"Ha hả." Cô cười một tiếng không rõ ý vị.
"K...Ký...Kê...Kết..." Tiếng nói của rồ rồ trong đầu cô rồi dừng hẳn.
Vân Yến câu môi, trận pháp này mạnh đến nỗi làm ảnh hưởng đến kết nối của hệ thống với cô à?
Thú vị!
Dường như giọng nói đó giận dỗi cô, nó tự mình chuyển sang cảnh tiếp theo.
Từng hình ảnh, từng hình ảnh vuột qua mắt cô.
Cô bé lúc nãy Vân Yến thấy là một đứa con trong gia đình năm người, bị cha mẹ ghét bỏ, anh em đánh chửi chẳng khác gì một con thú vật.
Hình ảnh bỗng nhiên đứt đoạn rồi biến mất.
"Quá khứ của ngươi có phải như thế không?Tạ Tuyết."
Vân Yến đứng dậy nhìn quả cầu trước mặt, vươn tay bóp nát nó.
"Quá khứ của bổn cương thi đây mà tệ như thế à? Chi ít cũng phải là nữ hoàng hay gì chứ."
Quả cầu: "..." Việc này không nằm trong kịch bản!
Ngay từ đầu Vân Yến đã nhận ra mọi việc mà cô thấy là giả dối, trận pháp này tự tạo ra một quá khứ cho người xâm nhập sau đó khiến kẻ đó đau buồn đến nỗi không thể bước tiếp rồi giết chết.
Quả cầu đã nát lại trở về lành lặn, nó lắc người rồi biến mất.
Huyễn ảnh thứ hai xuất hiện, vừa nhìn thấy Vân Yến suýt chút nữa là cầm kiếm chém chết cái tên trước mặt.
Huyễn ảnh lần này là ở vị diện thiên sư.
Hai hình bóng xuất hiện rõ ràng trước mình Vân Yến.
"Vũ Vũ, lại đây." Vô Thi dịu dàng nói.
Khổng Nhược Vũ từ đằng xa chạy đến với thân hình của một thiếu nữ trường thành sà vào người Vô Thi.
"Vô Thi, em đã nói là không được gọi em là Vũ Vũ mà, gọi là lão bà!" Khổng Nhược Vũ phồng má lên nũng nịu nói.
Vô Thi như nhận ra điều gì đó, ánh mắt hơi lóe lên, hắn lạnh lùng bóp cổ Khổng Nhược Vũ.
"Ngươi không phải là Vũ Vũ! Vũ Vũ đâu?" Vô Thi lạnh lùng nói, tay dùng lực bóp mạnh.
"Vô Thi...!Em là..." Khổng Nhược Vũ khó khăn nói.
"Không, ngươi không phải nàng ấy!" Vô Thi gằn giọng.
Khổng Nhược Vũ bị Vô Thi bóp cổ chết.
Ánh mắt của Vô Thi lại như cũ lạnh lẽo, đột nhiên lại sáng bừng lên chạy về phía cô.
Vân Yến lập tức ném con rùa trên vai mình vào mặt Vô Thi.
"Nhược Vũ là nàng, là nàng đúng không?" Vô Thi né sang một bên hèn mọn nói.
Vân Yến nhanh tay quơ kiếm giết chết Vô Thi.
Bà đây vẫn còn thù hận với tên khỉ gió này lắm.
"Phì phì, hắn có phải là người ngươi yêu không?" Quả cầu lại xuất hiện.
"Ngươi có phải cảm thấy sống quá nhàm chán không?" Vân Yến lạnh nhạt.
"Không..." Quả cầu lần này bị nát thật, một lúc sau vẫn chưa lành lại.
Kim Bảo bò lên vai cô, ngáp vài tiếng sau đó biến mất.
Huyễn ảnh tiếp tục thay đổi, mỗi lần thay đổi lại một quá khứ và tương lai khác nhau.
Vân Yến nhàm chán ngồi im một chỗ, một lúc sau còn lấy sách ra đọc.
Cô chú tâm đọc sách đến nỗi khi quả cầu lại một lần nữa xuất hiện cũng không để ý.
____________
Tiểu kịch trường.
Vô Thi: Hôm sau có thể cho ta xuất hiện dài thêm một chút không?
Vân Yến: Không.
Hệ thống : Không +.
Kim Bảo: Không +.
Người qua đường: Không +.
Tác giả : Không +...!
Vô Thi: Tại sao tác giả có quyền bầu chọn nhiều lần?
Tác giả: Tại vì ta là tác giả.
Mọi người: Đồng thời nhấn like.
Vô Thi: ...Con ghẻ có khác.