Cái gương sau khi chui vào không gian của Vân Yến thế mà lại rất yên phận không quấy phá.
Vân Yến híp mắt, sau đó trừng mắt nhìn trời, miệng lẩm bẩm vài câu nói cổ xưa.
Thiên đạo: "..." Đừng trách ta, cái gương đó là vật ta tặng cho ngươi.
Vân Yến lườm lườm, sau đó không để tâm đến việc đó nữa, tiếp tục trêu đùa Hoàn Sinh.
"Cún con, ngươi ngủ à?" Cô vừa nói vừa đạp vào người Hoàn Sinh mấy cái.
"Grào!" Hoàn Sinh tức đến rung tay, thét một tiếng.
Người ta là bị đau đến muốn ngất, cô lại nghĩ người ta ngủ?
Mẹ nó!
Chợt thấy bóng dáng hèn nhát như chuột con của nữ nhân nào đó đang xa dần nơi đây, Vân Yến liền đặt sự chú ý của mình vào nữ nhân đó, môi hơi cong lên.
Không biết khi nữ chính phát hiện những thứ cần thiết để hồi sinh nam chính đều bị cô lấy mất thì sẽ cảm thấy như thế nào nhỉ?
Thật trông chờ để được nhìn thấy vẻ mặt hận thù của nữ chính nha!
"Ký chủ, cô có cảm thấy mình hơi bệnh hoạn không?" rùng mình nhìn nụ cười ghê gớm của cô, không nhịn được mà thốt lên.
Vân Yến thâm thúy nói: "Ta chỉ bệnh hoạn cho mình ngươi thấy thôi."
Hệ thống: "..." Ha hả.
"Ký chủ, tôi cần sửa chữa không gian một chút, mấy ngày nay sẽ không online."
Vân Yến hơi nhướng mày, ngồi im một chỗ không nói gì.
____
Trong vùng không gian trắng xóa dường như không có điểm dừng, có một cậu nhóc cùng một cô bé đang nói chuyện, khuôn mặt khả ái nhìn vô cùng bức bối.
Tiểu Bạch nhăn mày, hai tay nắm lấy tóc.
"Hắc Hắc, vị ký chủ này rất là bí ẩn, chúng ta quét cả chục lần rồi đó nhưng vẫn không tìm ra lý do gì mà ký chủ có thể sửa được vị diện."
Tiểu Hắc gật đầu, ánh mắt toàn sự hoài nghi: "Tiểu Bạch, em có biết con người nào mà thấu hiểu được pháp tắc không?"
"Tất nhiên là không, ngay cả chủ nhân còn chưa hiểu được quá hai mươi loại pháp tắc đâu." Tiểu Bạch lắc đầu.
"Đấy chính là lí do."
"Hả?" Tiểu Bạch nhìn chăm chăm Tiểu Hắc như đang trông chờ câu trả lời của cậu.
"Ký chủ của chúng ta, cô ấy nhất định không phải là con người, là quái vật!" Tiểu Hắc cao giọng khẳng định.
"..."
Tiểu Bạch trợn mắt, ông anh này nói như không nói vậy á!
"Mấy hôm nay chủ nhân không thèm video call với chúng ta luôn." Tiểu Bạch bĩu môi, đột nhiên cô bé thật muốn bãi công đi theo anh trai hệ thống nhà bên.
"Chủ nhân chắc là đang bận đi chơi với bạn gái mới rồi." Tiểu Hắc lắc lắc mái tóc trắng tinh của mình, trong lòng lại nhớ đến cô bé hệ thống số .
"Ây dà, điều đáng lo ngại nhất là ký chủ có thể điều khiển không gian và thời gian đó." Tiểu Bạch buồn rầu, hai má phúng phính hơi phồng lên.
Ký chủ mạnh như vậy, lại kiêu ngạo như vậy, bảo bảo cảm thấy uất ức nha.
"Chắc là vẫn phải cho ký chủ một chút bài học để cô ấy biết, núi cao còn có núi khác cao hơn." Tiểu Hắc híp mắt, khóe môi nâng cao lên.
Số hiệu cũng không phải tự nhiên mà thuộc về bọn nó, đều có lý do cả.
Tồn tại đã hơn ngàn năm, không phải xuất hiện một kẻ khác biệt như tụi nó là tụi nó sẽ chịu thua.
Tiểu Hắc hơi thất thần, đầu đột nhiên nghĩ về tình trạng linh hồn của Vân Yến vào lần đầu chúng nó gặp cô.
Linh hồn được bao bọc bởi tử vong pháp tắc khiến cho cả linh hồn Vân Yến tỏa ra một loại khí chất âm trầm u ám lạ thường.
Làn hắc khí phiêu bồng che đi khuôn mặt cô làm cho cô thập phần bí ẩn.
Linh hồn thường mặc bộ quần áo mà mình mặc ngay thời điểm mình chết.
Mà Vân Yến chỉ mặc đơn độc một chiếc váy trắng xung quanh được trang trí bởi những loại đá quý, tuy vậy nhìn cô mặc lại không chút thô tục, ngược lại tiên khí mười phần.
Lần đó khi linh hồn Vân Yến vừa xuất hiện, không gian hệ thống đột ngột lạnh xuống, nhiệt độ như bị giảm xuống âm độ.
Trong khi đó chủ nhân bảo đó là một linh hồn của người bình thường.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng chỉ thấy được thấp thoáng ánh mắt chứa đầy ác ý của cô đối với chúng nó.
Điều mà hệ thống biết được duy nhất qua linh hồn Vân Yến là cô có mái tóc màu đen nhánh, phía bên trái có một nhúm tóc trắng rất nổi bật.
Thật sự thì lúc ấy, chúng nó có chút sợ hãi.
Nhưng mà chủ nhân đột ngột giao một linh hồn cho tụi nó, rồi ra nhiệm vụ như thế thì liệu các vị khác sẽ nghĩ gì đây?
Chuyện này lại liên quan đến người phía trên rồi.
__________
Vân Yến sau một hồi chơi đùa cùng Hoàn Sinh, thấy hắn lại nằm im nữa liền cúi người nhìn hắn, trong lòng cảm khái.
Cô chỉ đánh hắn vài cái thôi mà?
Không phải là chết thật rồi chứ?
Bóng đen từ trên trời như chớp rơi xuống, thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào người Hoàn Sinh, máu văng tứ tung, dính một giọt vào khuôn mặt cô.
Thiếu niên khẽ cười, tiếng cười trầm thấp gợi cảm.
Không gian như bị ngưng đọng, âm thanh ấm áp của thiếu niên vang lên.
"Tiểu cương thi, cuối cùng cũng tìm được ngươi."
Vân Yến không nhịn được mà cười hung hăng một cái, hai tay đột ngột xắn tay áo lên: "Ta có nhờ ngươi giết hắn sao?"
"Ta đang giúp ngươi mà." Trầm Lăng tội nghiệp nói, ánh mắt cún con nhìn cô.
Vân Yến bị ánh mắt đó nhìn đến nỗi đen mặt.
Bổn cương thi cũng sẽ giúp ngươi có vài vết bằm tím trên người nha!
Nửa canh giờ sau, Trầm Lăng bị trói từ tay đến chân, khuôn mặt sưng vù như đầu heo, câm nín mà ngồi sang một bên.
Vân Yến dùng loại đan dược mình cướp từ người khác cho Hoàn Sinh uống, sau đó còn dùng hết chai Hồi Di còn lại cho hắn.
Nếu nữ chính biết mấy loại đan dược quan trọng để cơ thể nam chính trở lại như cũ bị Hoàn Sinh uống mất thì chắc chắn sẽ đau buồn lắm.
Ôi, cô lại rất thích nhìn nữ chính đau buồn.
Sau đó Vân Yến mới xoay sang nhìn Trầm Lăng, âm thanh lạnh nhạt, lại ẩn ẩn tia chết chóc.
"Hình như ngươi có chút quá phận rồi." Cô vươn tay cầm kiếm đến gần Trầm Lăng, mũi kiếm ngày một gần lồng ngực hắn hơn.
"Cứ cho là vậy đi." Trầm Lăng thâm tình đáp.
Chết cũng được, hắn có thể tìm cơ thể khác.
Ngay lúc mũi kiếm sắp chạm vào người hắn, một bàn tay ngọc chặn lại, ngay lập tức phản kích lại cô.
"Vãn Hy nha, lâu rồi không gặp." Giọng nói của Vân Yến hơi vui vẻ, nhanh chóng đón lấy từng đòn kiếm của Vãn Hy.
"Ngươi nên biết núi cao còn có núi khác cao hơn, Tạ Tuyết." Vãn Hy nhàn nhạt nói, y phục sạch sẽ bay bay trong gió.
"Tiếc quá, các ngươi là núi, còn ta là trời đất." Vân Yến kiêu ngạo lên tiếng, đôi mắt đen láy hiếm khi nào lại có ý cười nồng đậm như thế.
"Hừ." Vãn Hy liếc nhìn đám xác ở đằng xa kia, thâm tâm vô cùng kiêng kị cô.
"Ta sẽ không giết ngươi đâu, Hy Hy." Cô khả ái chớp chớp mắt, thật thà nói.
"Nhảm nhí! Ai là Hy Hy!" Vãn Hy nhíu mày, quát to.
"Ngươi đó."
"Hừ."
Trong lòng Trầm Lăng lúc này là một mảnh âm trầm, sát ý thế mà lại tuôn ra rất nhiều.
Mèo con không nên để ý đến Vãn Hy.
Vì dẫu có là sư phụ của hắn, hắn cũng sẽ không nương tay.
"Đi đi, Vãn Hy, lần sau lại đánh nhau." Vân Yến ngừng lại động tác, phất tay đuổi ngươig, giọng nói cực kì tùy ý.
Vãn Hy không nhiều lời, lập tức lùi về phía sau, nắm lấy tay Trầm Lăng rồi biến mất.
Trong suốt mấy năm ở đây, chỉ có Vãn Hy mới miễn cưỡng đánh lại Vân Yến, làm cô mất đi một sợi tóc.
Rất đáng khen, vì thế Vân Yến rãnh rỗi lại tìm Vãn Hy đánh nhau.
Điều kiện bây giờ không cho phép cô bay lên tiên giới, vì thế những người mạnh nhất ở tu chân giới, yêu giới, ma giới, huyết rãnh, nhân giới đều bị cô xử hết rồi.
Ai bảo vị diện này nát đến thế chứ.
À không, ai bảo cô xinh đẹp đến thế chứ.
Nữ nhân vui vẻ đi giữa biển xác, bên cạnh là một con rùa to lớn.
Sự kiện này trở thành một sự kiện gây chấn động ngũ giới.
Kể từ đó, Vân Yến chính thức bị truy sát khắp ngũ giới.
___________
Vân Yến: Nghe nói các độc giả đáng yêu thích vị diện huyết tộc?
Tác giả: Emmmmm, vị diện sau nhé.
Tiêu Cẩm Nghi: Huyết tộc gì chứ, tu chân giới còn chưa xong.
Phó Khinh: Ta là nam chính thật hả? Cảm thấy mình còn mờ nhạt hơn cả một con rùa.
Tác giả: Ai bảo ngươi phế quá.
Kim Bảo: Ai bảo ngươi phế quá +.
Trầm Lăng: Ai bảo ngươi phế quá +.
Tích Hy: Amen.
Thiên đạo: Mau mau hoàn thành nhiệm vụ rồi ra khỏi vị diện của ta là ta vui rồi.
Tác giả: Ây dà, không phải là người ta cố ý buff con gái quá nhiều đâu.
Thiên đạo: Cô có thể bớt xạo không?
Tác giả: Con gái nhà ta là...!à không, suýt chút nữa là spoil.
Thiên đạo: Ha hả.
Tác giả: Cười gì? Độc giả đáng yêu mau mau like toàn chương cho ta nha! Nhiều bình luận và nhiều like sẽ có nhiều chương mới ~ (๑˃̵ᴗ˂̵)و
Vân Yến: Khu bình luận còn vắng vẻ hơn chocolate trong không gian của ta.
(╬ŎдŎ )
Hệ thống: Like nhanh cho bổn hệ thống nha, moa moa.
(つ≧▽≦)つ