Chẳng mấy chốc ngày đại hội giao lưu đã đến, không khí xung quanh Kết Huyền môn vui tươi hẳn lên, không ảm đạm như những ngày thường nữa.
Mọi tu sĩ từ khắp nơi trên tu chân giới tụ tập về Kết Huyền môn, vì thế nên xung quanh Kết Huyền môn chỉ toàn người với người.
Phía trong Kết Huyền môn rất rộng rãi, phân ra làm hai khu rõ rệt.
Khu phía trên dành cho các vị chưởng môn và trưởng lão, bàn ghế trang trọng, đặc biệt ở giữa còn có một cái ghế có khắc ấn ký của Kết Huyền môn dành cho Vãn Hy - chưởng môn Kết Huyền.
Khu phía dưới dành cho các đệ tử cùng các vị tu sĩ đến xem và tham gia đại hội.
Nói là đại hội giao lưu cho thanh lịch thế thôi, thực chất đây là ngày hội đánh nhau cho các đệ tử thử sức chính mình.
Mấy năm gần đây vì chuyện của Tạ Tuyết mà các môn phái đều hoãn lại đại hội giao lưu này, cho đến năm nay, vì Tạ Tuyết ít xuất hiện hơn nên Vãn Hy đã quyết định tổ chức ở môn phái của mình.
Hiện tại thì Vãn Hy đang ngồi ở phía trên cùng mấy chưởng môn rôm rả trò chuyện, chủ yếu là về tình hình hoạt động của Vân Yến.
Trầm Lăng im lặng ngồi bên cạnh Vãn Hy, trưng ra một bộ mặt sát thần khiến mấy đồ đệ nữ có ý đồ quyến rũ mình đều sợ hãi chạy mất dép.
Mà Lan Khuê thì ngại ngùng ngồi bên cạnh Trầm Lăng, đôi khi lại liếc mắt đưa tình với hắn, mặc dù đều bị bơ đến nỗi mấy nữ đệ tử ở gần đều khinh thường nhìn nàng ta.
"Trầm huynh..."
"Ngươi là ai?" Trầm Lăng liếc nhìn nàng ta một cái rồi đột ngột hỏi một câu đầy cụt ngủn, làm cho trái tim nhỏ bé của Lan Khuê lập tức tan thành mảnh vụn.
Lan Khuê gượng gạo trả lời: "Muội là Lan Khuê đây, huynh không nhớ sao?"
Trầm Lăng cười lạnh, không thương tiếc gì mà mỉa mai nàng ta: "Với nhan sắc như thế, muốn ta nhớ quả thật rất khó."
Lan Khuê: "..."
Dù đã bị phũ phàng đến mức liêm sĩ sắp mất đi, Lan Khuê vẫn kiên trì ngồi gần bên hắn cho đến lúc đại hội giao lưu sắp bắt đầu.
Gần đó là Trác Kim nhàn nhạt ngồi một góc, trong lòng thầm nghĩ vu vơ.
Đã bao lâu rồi con nhóc cương thi không xuất hiện ở mấy đại môn phái nhỉ?
Nhưng cũng phải công nhận rằng, không có cô thì tu chân giới rất yên bình, nhưng sự yên bình này thật sự là có chút nhàm chán.
Không biết hôm nay cô có đến không nhỉ? Nếu đến thì chắc chắn đại hội này sẽ sớm thành cái chợ!
Ông thì rất thích hóng hớt chuyện ở chợ.
Gần đến giờ khai mạc, mọi người liền nghiêm túc ngồi ngay ngắn chỉ để lắng nghe vị trưởng lão đứng phía trên nói.
"Khụ...!đại hội giao lưu mùa thứ..." Giọng của vị trưởng lão còn chưa dứt, tiếng nói ồn ào của mọi người xung quanh đã vang lên.
"Là con cương thi Tạ Tuyết kìa."
"Nó đến đây làm gì vậy?"
"Không phải có người giữ cửa sao?"
"Tạ Tuyết mà cũng được mời sao?"
Đám đông nhìn thấy Vân Yến thì lập tức dạt ra làm hai nửa, chừa lại một đường đi trống trơn cho cô.
Vân Yến vừa bước đi vừa vẫy tay như mình là khách quý rồi thản nhiên lấy ghế ra ngồi giữa đường, bên cạnh là một con rùa to lớn, phía trên mai nó có đặt vài thanh chocolate.
Mọi người: "..." Cô đến xem kịch chắc?
"Mọi người tiếp tục đi." Vân Yến mỉm cười, phất tay hào phóng nói.
Nhận thấy mọi người đang nhìn mình, Vân Yến liền sờ sờ khuôn mặt trắng mịn của mình, ngại ngùng suýt xoa.
Có lẽ là mọi người chấn động trước sắc đẹp của mình rồi.
Chà, mới có vài tháng không gặp bọn họ mà mình lại đẹp thêm rồi, ngại quá đi mất!
Vãn Hy nhíu mày, định lên tiếng đuổi người đi, nhưng đột ngột vì một lý do gì đó hắn dừng lại hành động này.
"Vãn chưởng môn, giờ chúng ta làm sao đây? Phải đuổi nàng ta đi à?" Vị trưởng lão nọ phiền não hỏi.
"Mặc kệ nàng ta đi, cứ tiếp tục." Vãn Hy không chút để tâm mà nói.
"Chuyện này..." Vị trưởng lão có chút khó hiểu, lúc nãy rõ ràng là Vãn Hy định bảo ông làm gì, sau đó đột nhiên lại không nói nữa.
"Ngươi có ý kiến gì à?" Vãn Hy lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén nhìn vị trưởng lão đó.
"À không, không có gì." Ông ta lắc đầu, sau đó trước ánh nhìn khó hiểu của mọi người tuyên bố: "Đại hội giao lưu lần thứ chính thức bắt đầu, chào mừng tất cả mọi người đến đây tham gia."
"Hả? Chúng ta phải tham gia đại hội với con cương thi này sao?"
"Ta không muốn ở cùng một chỗ với con cương thi này đâu."
"Lỡ như con cương thi đó nổi khùng thì ai cản nó lại được chứ!"
Tiếng xì xầm vang lên liên tục.
Vân Yến híp mắt, ánh mắt có chút không kiên nhẫn, cô vươn bàn tay trắng như người bệnh của mình ra.
Những kẻ ở gần cô đều bị một lực lượng bí ẩn đẩy bay ra ngoài cửa, mặt đập thẳng vào cái cây.
Mọi người há hốc mồm nhìn Vân Yến, tiếng xì xào lập tức dừng lại, ai cũng im lặng không dám rục rịch.
Vân Yến thản nhiên nhai thanh chocolate, bàn tay lại nhẹ nhàng phất, ý bảo mọi người cứ tiếp tục.
Bấy giờ, Vân Yến thật sự như là kẻ chi phối mọi việc ở đây, muốn làm gì thì làm, muốn đánh người thì cũng không ai dám ngăn cản.
"Khụ...!Ta xin phổ biến vài điều về đại hội giao lưu năm nay." Vị trưởng lão nọ dưới ánh nhìn chằm chằm của cô mà đọc luật lệ.
Lan Khuê nhìn nam nhân bên cạnh mình, nhận thấy hắn đang cười, lòng ghen tị lập tức xông lên tận não.
Trầm huynh...!Trầm huynh thế mà vẫn để ý đến con cương thi đó!
Hôm nay ngay cả một cái nhìn, Trầm huynh cũng chưa từng trao cho cô ta! Vậy mà hôm nay Trầm Lăng lại nở nụ cười với con cương thi khốn khiếp này.
Khuôn mặt diễm lệ của Lan Khuê đột ngột nhăn lại, ngày một khó nhìn.
Hai mắt cô ta trừng lên nhìn Vân Yến.
"Ngươi có muốn trả thù cô ta không?"
Một giọng nói trầm trầm vang lên trong đầu Lan Khuê.
"Ai đó?" Lan Khuê lập tức phòng bị.
"Ta là ai? Hahaha...quan trọng sao?" Giọng nói đột ngột đổi cảm xúc từ bí ẩn sang cục súc cực độ.
"Ngươi muốn gì!"
"Trao đổi, có muốn trao đổi hay không?"
"Nói rõ."
"Ta giúp người trả thù Tạ Tuyết, ngươi giúp ta..."
Cuộc trò chuyện của Lan Khuê và giọng nói đó không diễn ra ngừng nghỉ, biểu cảm của cô ta đôi lúc lại vô tình lộ ra ngoài.
Vân Yến ngắm nhìn ngón tay thon dài của mình, rồi lại ngước lên để nhìn xung quanh một chút.
Có chút nhạt nhẽo.
Cô chống cằm, người tựa vào cái ghế mềm mại mà nhắm mắt dưỡng thần.
Lan Khuê nở nụ cười bí hiểm về phía cô, mắt có vài tơ máu.
Lan Khuê nàng ta mấy năm nay đều rất cố gắng tu luyện nâng cao thực lực.
Nàng ta không tin rằng với kế hoạch này mà mình không thể khiến cô sống không bằng chết!