Sau vụ việc ở Kết Huyền môn, Vân Yến đã trực tiếp thả tin đồn ở khắp nơi khiến cho Tiêu Cẩm Nghi và Vãn Hy ngày ngày trốn chui trốn nhủi như con chuột nhắt.
Mà tiếc là cô sẽ không gặp hai người họ nữa, nếu lại gặp mặt nữa thì cô sẽ bắt hai người đó giao cho tu chân giới xử lý.
Vân Yến không nghĩ Tiêu Cẩm Nghi và Vãn Hy có đủ can đảm để đối mặt cô, cũng như không có đủ sức mạnh để đối phó với cô.
Ngoài ra, cô còn xử lý tường tận mấy kẻ đứng sau đã giật dây khiến chi Tạ gia diệt vong, mặc dù điều đó làm cho Lịch Phi môn tổn thất khá lớn.
Đồng thời giúp Bạch Viêm môn được tẩy trắng, đưa bọn họ trở về làm một môn phái chính phái, vạch trần tin đồn Bạch Viêm môn cấu kết với Tạ cương thi.
An Tư và Khả Nghi bị buộc phải về thế giới hiện đại, đứa bé ngày nào mà Khả Nghi cứu cũng được một gia đình quyền quý nhận nuôi.
Chỉ là phương pháp mà Vân Yến đưa họ trở về nhà có hơi tàn bạo làm cho đứa bé đó bị ám ảnh tâm lý nặng, nhờ có Tích Hy xóa trí nhớ thì cậu bé ấy mới trở lại bình thường.
Tạ Hiên và Linh Du cuối cùng cũng không thể đến với nhau.
Tạ Hiên trở thành đệ tử của Trác Kim ở Bạch Viêm môn, Linh Du thì hành tẩu giang hồ.
Đoạn ân tình bị cắt đứt, hai người không còn duyên nợ, từ đây đi hai lối đi riêng.
Trầm Lăng biến mất kể từ ngày Vân Yến giết chết Bộ Phi, cũng không biết rằng hắn đã lưu lạc ở đâu.
Hiện tại sau mọi chuyện, Vân Yến và Tích Hy vẫn đi với nhau như hình với bóng, chỉ là mối quan hệ của hai người vẫn luôn có một khoảng cách nhất định.
Vân Yến xem hắn là người qua đường.
Còn Tích Hy xem cô là một người không thể tách rời.
Ở dưới gốc đào là một bóng người nam nhân đang đứng ngắm nhìn thiếu nữ tinh nghịch đang ngồi trên cây.
"Tích Hy, ngươi không về tiên giới sao?" Vân Yến híp mắt nhìn Tích Hy, giọng điệu vẫn như trước đây tùy ý.
"Không có nàng thì về đấy làm gì chứ." Hai mắt của Tích Hy nheo nhẹ, giọng nói nhẹ nhàng như cơn gió xuân.
"Tùy ngươi vậy." Vân Yến nhún vai, sau đó nở nụ cười đểu, "Nhưng mà, ta không muốn có một cái đuôi ngày nào cũng bám theo mình đâu."
Dứt câu, Vân Yến liền lắc người biến mất để Tích Hy ở lại một mình, vẫn đang đắm chìm vào suy nghĩ của mình.
Ngày Vân Yến bị vứt ở vực sâu của Huyết rãnh, vì linh cảm của mình, Tích Hy đã mặc kệ lời nói của Tiên Đế, trực tiếp bay xuống tu chân giới tìm cô.
Chính hắn cũng không biết vì sao mình lại quan tâm một người mà trước giờ chưa quen biết đến như thế.
Chỉ là thâm tâm hắn, luôn bảo với hắn, nàng ấy chính là người mà mình tìm kiếm bao lâu nay.
Có lẽ là hắn thật sự điên rồi.
Tích Hy vẫn chăm chỉ đi tìm Vân Yến như bao ngày, ngày qua ngày, để tránh khỏi sự bám dính của hắn, cô luôn trốn đi.
Nếu như là ngày thường, hắn đã sớm tìm ra Vân Yến, nhưng mấy hôm nay Tích Hy thật sự không tìm ra cô ở đâu.
Đây là lần thứ hai trong đời Tích Hy lo lắng cho một người như thế, mà lần thứ nhất hắn lo lắng cũng là cùng một người.
Tích Hy vẫn đang ngự kiếm bay trên trời thì bị hai người nào đấy cản đường lại.
Hai người họ giống nhau đến bảy tám phần, y phục trang trọng gọn gàng, mỗi một hành động đều mang theo tiên khí.
"Yên Tịch Thượng Tiên." Hai người đó đồng thời kêu lên một tiếng.
Tích Hy nhíu mày, trong mắt có vài phần dò xét: "Các ngươi là tiểu tiên bên cạnh Tiên Đế? Đến đây làm gì?"
"Vâng, Tiên Đế truyền lệnh, nếu như Yên Tịch Thượng Tiên muốn gặp lại Tạ tiểu thư, xin hãy trở về tiên giới."
Hai tiểu tiên vừa nói xong, cuối đầu chào Tích Hy thì liền biến mất, rất dứt khoát ngắn gọn.
Ánh mắt Tích Hy dần trầm trọng, vài tia u ám xẹt qua.
Con ngươi như ẩn như hiện tà khí.
_________
Tiên Điện.
Vân Yến khoanh tay nhìn Tiên Đế, khuôn mặt không lộ ra biểu cảm.
"Tạ Tuyết, ta hy vọng ngươi sẽ hiểu..."
"Không hiểu."
Tiên Đế trừng mắt cô, ông chưa nói gì thì làm sao mà hiểu, con cương thi này nhanh miệng thật.
"Ông cũng biết, tuổi thọ của ta không còn lâu, muốn Tích Hy quay lại Tiên giới cũng rất nhanh mà." Vân Yến nghiêng đầu, cô tất nhiên là biết người của Tiên Đế bắt cô là vì lí do gì.
"Không phải chuyện đó, chuyện mà ta muốn nhờ ngươi là thế này." Tiên Đế lắc đầu, từ tốn nói.
Vân Yến gật gù, quyết định lắng tai nghe, tay xé thanh chocolate cho vào miệng.
Một lúc sau.
"Không có cái chuyện đó đâu." Vân Yến cười nhạt, giữ cái tay muốn chém người của mình lại.
Tiên Đế nghe vậy thì thở dài đầy phiền não.
Theo lời của Tiên Đế thì sau cái ngày mà cô bị vứt ở vực sâu, Tích Hy biết người của Tiên giới có nhúng tay vào việc đó nên đã rời khỏi Tiên giới luôn.
Tuy vậy, ngày ngày lại luôn có mấy người từ Tiên giới xuống làm phiền Tích Hy với ý đồ khuyên hắn trở về.
Nhưng điều đó chỉ khiến cho Tích Hy cảm thấy bực bội nên liền bay Tiên giới đánh nhau với bọn họ, khiến cho mấy vị đó suýt mất mạng.
Kể từ đó, một bộ phần tiên vốn không thích Tích Hy đã tập trung lại cùng những tiên bị hắn đánh, ngày ngày kéo xuống tìm hắn đánh nhau.
Đó là lí do mà đôi khi Vân Yến lại thấy hắn có vết thương.
Dù Tích Hy có là Thượng Tiên, nhưng đối phó với một đám tiên ấy vẫn là có chút miễn cưỡng.
Mà việc Tiên Đế muốn nhờ cô là...!giả vờ làm người đã quyến rũ Tích Hy khiến hắn bước vào con đường tà đạo để bảo vệ thanh danh cho hắn và giúp hắn thuận lợi trở về Tiên giới.
Vân Yến cảm thấy Tiên Đế thật là con mẹ nó tự tin.
Tại sao ông ta lại nghĩ cô sẽ đồng ý?
Hay ông ta nghĩ cô là dạng người mà sẽ bỏ cả thanh danh để cứu người qua đường?
Bổn cương thi lại muốn khởi nghĩa rồi.
"Ký chủ, dừng cái tư tưởng khởi nghĩa của mình lại, cô còn ba ngày ở đây thôi." Âm thanh của vang lên trong đầu Vân Yến.
Vân Yến híp mắt, đăm chiêu suy nghĩ.
Sau một hồi suy nghĩ, cô cũng quyết định nói ra ý định của mình.
Mà dù cho Tiên Đế không chấp nhận, Vân Yến cũng có thể đánh...!à không thuyết phục Tiên Đế.
"Chuyện của Tiên giới mấy người, ta không quan tâm đâu, nhưng mà ta có thể hứa với ông một điều, kể từ hôm nay sẽ không ai nhìn thấy ta nữa." Vân Yến.
"Như vậy...!cũng được, hy vọng ngươi không thất hứa." Tiên Đế thở dài, cũng không thể ép buộc con cương thi này được.
Quá cao ngạo, lại quá mạnh mẽ.
"Ừm." Vân Yến gật đầu.
"..."
"Ngươi không về lại tu chân giới sao?" Tiên Đế gãi cằm, khó hiểu hỏi.
"Mấy người tự tiện bắt ta lên đây, ta xuống dưới bằng cách nào? Muốn ta nhảy xuống cho nhanh à?" Vân Yến chống cằm, lưng tựa vào cái ghế quý giá của Tiên Đế.
Ghế này êm quá, không biết lấy một cái về thì lão Tiên Đế này có cho không nữa.
"À ừ, quên." Tiên Đế phất tay, mau chóng phái người đưa cô xuống chân giới.
Người đưa cô đi đã đến, Vân Yến vẫn còn chút lưu luyến với cái ghế đó.
"Tạ Tuyết, ngươi còn cần gì sao? Hay còn điều gì muốn nói?" Tiên Đế thấy cô mãi không chịu nhúc nhích liền hỏi.
Vân Yến mỉm cười thân thiện, điều chỉnh giọng nói dễ nghe nhất có thể: "Tiên Đế, cái ghế này quá thích ta rồi, nó không muốn ai khác ngồi lên nó ngoài ta cả, ta thấy ông nên đưa nó cho ta."
Tiên Đế: "..."
Thật ra cô có thể nói thẳng ra là mình thích cái ghế màu hồng này của ông nha!
Mà bây giờ xin ghế đều phải cầm kiếm hăm dọa à?
"Lấy đi, tặng ngươi." Tiên Đế phất tay.
Vân Yến gật nhẹ đầu, cất kiếm vào không gian rồi nhanh tay thu luôn cái ghế vào không gian.
Sau đó liền tung tăng trở về.
Nhìn hình bóng của Vân Yến xa dần, Tiên Đế chỉ hy vọng đây là quyết định đúng đắn.
Sau lần gặp mặt đó, Vân Yến thật sự đã biến mất, cứ như bị bốc hơi khỏi vị diện này, mặc cho Tích Hy có đi khắp vị diện này cũng chưa từng tìm ra một manh mối liên quan đến cô.
"Đừng tìm nữa." Tiên Đế nhìn người trước mặt, âm thanh trầm xuống, ngay cả ánh mắt khi nhìn Tích Hy cũng chỉ còn thương cảm.
"Tiên Đế, ngài đã làm gì nàng ấy rồi?" Tích Hy lạnh nhạt hỏi, Tiên Đế là lần đầu tiên cảm thấy hắn âm trầm đến mức này.
Lúc trước Tích Hy lạnh nhạt, nhưng không phải là không có tình cảm.
Bây giờ hắn lạnh nhạt với cả thế giới, chút ấm áp trong lòng dường như cũng biến mất.
"Ta không làm gì nó, nó tự biết thân biết phận mà đi." Tiên Đế lãnh đạm trả lời.
Tích Hy im lặng.
______
Tiên Đế tiếc nuối, cực kì tiếc nuối.
Quyết định của ông hình như sai rồi.
Tích Hy cũng như Vân Yến, biến mất.
Ngay cả thanh kiếm mà Tích Hy trân trọng hơn cả sinh mạng của mình, hắn cũng vứt bỏ.
Tiên giới mất đi một vị Thượng Tiên.
Ngũ giới mất đi một kẻ phá phách.
_____
"Tâm ma là nàng, ánh sáng cũng chính là nàng."
"Vận mệnh là nàng, thời gian cũng là nàng."
"Hình như...!
Mọi thứ quanh ta, cũng chỉ có nàng."
XXX XXXX