Sáng ngày hôm sau khi Vân Yến tỉnh dậy đã thấy trong phòng thế mà lại có chút khác biệt so với ngày hôm qua.
Có thêm camera ở mọi góc.
Thật may là buổi hôm qua lúc xử Hạ Đông, cô đã sớm xử lí mấy cái camera ở góc đó thế nên muốn tìm cô để hỏi tội cũng là một việc khó.
Nhưng tại sao bọn họ có thể lắp thêm camera được?
Hình như hôm qua có người vào dọn phòng cô.
Mà cô thì lại bận ăn chocolate nên không để ý, nhưng rõ ràng hôm qua dọn phòng xong cũng không thấy chúng lắp camera lúc nào mà?
Bọn dơi mày cũng rất ngông cuồng đấy.
Bổn thợ săn sợ các ngươi quá cơ!
Vân Yến cười lạnh, cô ghét nhất những kẻ theo dõi cô.
Bỗng nhiên đèn phòng lúc bật lúc tắt như bị chạm mạch, không khí ấm áp trong phòng chuyển thành khí lạnh như mùa đông.
Tất cả camera như bị một lực ép bí ẩn bóp nát không còn mảnh vụn.
Một lúc sau, mọi thứ lại trở nên bình thường.
là lần đầu tiên thấy Vân Yến trực tiếp sử dụng tinh thần lực, mấy lần trước cô thường che giấu hành tung của mình, không cho một ai biết.
Ngoại trừ hai vị diện đầu, Vân Yến có sử dụng pháp tắc rất bành trướng thì các vị diện sau, hầu như cô rất ít khi sử dụng.
Giống như cô đang giấu giếm một thứ gì đó, mà bây giờ thì vẫn chưa là thời điểm thích hợp để tiết lộ.
"Ký chủ, cô có sao không?" có chút lo lắng.
"Không, bổn thợ săn rất ổn đến mức muốn giết người mà thôi." Vân Yến cười nhạt, sát khí quanh người ngày càng nồng đậm.
: "..."
âm thầm viết vào nhật ký của mình, ký chủ không thích bị người ta theo dõi hành tung riêng.
"Chủ nhân, ngài đói bụng à?" Kim Bảo lờ mờ tỉnh dậy, bàn tay màu vàng nhỏ đặt lên tay Vân Yến.
"Không hẳn, hôm qua ngươi ăn thịt kẻ nào mà lại say xỉn đến mức vừa về đã ngủ vậy?" Vân Yến lắc đầu, ngón tay xoa đầu Kim Bảo đầy cưng chiều.
"Lũ dơi mà chủ nhân bảo đó." Kim Bảo ngoan ngoãn thông báo, "À, lũ dơi đó bảo rằng không xem con người trên thuyền là con bò, mà xem họ như là bình máu di động."
"Ừm...!còn bảo con người là lũ đần độn, chỉ có thể làm bình máu cho lũ dơi đó thôi." Kim Bảo suy nghĩ một hồi, mới nhớ ra những lời mà lũ huyết tộc bảo vệ kia nói.
"Giết hết rồi sao?" Vân Yến híp mắt, tay đè nặng đầu nhỏ của Kim Bảo.
Kim Bảo lắc đầu uất ức nhìn cô: "Em không có giết bọn họ đâu chủ nhân, em ăn bọn họ mà." Nói xong nó còn mếu máo nằm ăn vạ.
Vân Yến: "..."
Không hiểu tư duy của rùa biển.
Bổn thợ săn vẫn là yên ổn làm một thợ săn xinh đẹp đi.
Cửa phòng lại bị gõ, không biết đã bị gõ bao nhiêu lần rồi.
Vân Yến ngẩng đầu nhìn cái cửa phòng mình lại bị gõ, trong lòng thầm chửi thề.
Sáng sớm đã gõ cửa, có cho người ta yên tĩnh nghỉ ngơi hay không?
Thấy không ai ra mở cửa cho mình, tiếp tân đứng ở ngoài có chút bất đắc dĩ, đành phải lên tiếng gọi.
"Du tiểu thư, xin ngài hãy mở cửa, tôi là tiếp tân."
Nghe vậy, Vân Yến liền nhìn bộ đồ ngủ hình quả dâu trên người mình, ánh mắt vô cùng ghét bỏ.
Gu thẩm mỹ của nguyên chủ thật trẻ con.
Phải mua đồ ngủ hình chocolate chứ.
Thế là cô gái nào đó liền mò mẫm đi thay đồ hơn một tiếng sau mới chịu mở cửa ra.
Tiếp tân ở ngoài giật lông mày, khuôn mặt dần đen lại.
Thật sự ngủ quên rồi sao?
Tiếp tân vừa có ý định rời đi thì cửa đã mở ra, hình ảnh của cô gái đáng yêu thanh tú lộ rõ, môi cười tươi như hoa, hai mắt tròn hơi híp lại.
"Để cô chờ lâu rồi, có chuyện gì không?" Vân Yến thò đầu ra ngoài.
"Vâng, tất nhiên là có chuyện nên mới tìm cô." Tiếp tân cười trừ, gắng hạ lửa giận trong người mình lại.
"Ồ." Vân Yến gật gù.
Tiếp tân liền tiếp lời.
"Chuyện là trên du thuyền có xuất hiện một vị khách bị nhiễm bệnh có triệu chứng khá kì lạ, nên chúng tôi nghi ngờ nó có thể là bệnh truyền nhiễm.
Vì vậy chúng tôi cần phải đi lấy từng mẫu máu của mọi vị khách trên du thuyền để xét nghiệm để chắc chắn rằng không ai bị lây nhiễm.
Nếu có người bị lây nhiễm sẽ bị cách ly ngay ạ." Tiếp tân định đẩy cái bàn có chứa ống tiêm vào nhưng con đường lại bị Vân Yến ngăn lại, tiếp tân có chút không vui.
Vân Yến nhướng mày đưa tay ra chặn xe đẩy lại, nghiêm túc hỏi: "Trên du thuyền các ngươi cũng có chỗ để xét nghiệm máu à, sang chảnh thật."
"Tất nhiên rồi Du tiểu thư, du thuyền chúng tội cái gì cũng có." Tiếp tân vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi.
"Vậy thông báo với nhà nước đi, lỡ như nó là bệnh truyền nhiễm thật thì nguy lắm." Vân Yến gật gù, bình tĩnh khuyên nhủ.
Vân Yến xoa cằm, tiếp tục dụ dỗ tiếp tân, "Vẫn là nên quay thuyền lại, về mặt đất thôi."
Tiếp tân giật khóe miệng, lập tức giải thích: "Du tiểu thư, chuyện này không nghiêm trọng đến vậy."
"Không nghiêm trọng thế lấy máu của người ta làm gì, nếu nghi hoặc là bệnh truyền nhiễm phải thông báo ngay đi chứ, cô muốn vì một con tàu mà cả nước đi đời à?" Vân Yến trợn mắt, hùng hồn phản biện.
Tiếp tân: "..." Bình tĩnh nào tôi ơi, khách hàng là thượng đế.
"Xin Du tiểu thư hãy hợp tác với chúng tôi, cấp trên đã thông báo như vậy." Tiếp tân ân cần khuyên.
"Cô mang giọt máu của tôi đi xa, có phải là nên trả ơn không? Không phải thứ gì cũng miễn phí đâu." Vân Yến kiêu ngạo hất cằm.
"Du tiểu thư, cô..." Tiếp tân tức đến phập phồng lòng ngực.
Người ta chỉ muốn làm theo lệnh của cấp trên thôi mà.
Khách hàng mà còn phiền phức hơn cả mấy đứa con nít quỷ.
"Mười thanh chocolate, không hơn không kém." Vân Yến nhàn nhạt ra điều kiện, hai tay khoanh lại.
Tiếp tân mỉm cười, thuần thục lấy mười thanh chocolate từ túi áo ra, giọng nói vui vẻ như dỗ dành trẻ con.
"Bạn nhỏ, kim tiêm chích sẽ không đau đâu, chỉ như kiến đốt thôi."
Vân Yến: "..."
Tiếp tân: "..." Quen miệng.
Sau đó hai con người này không đấu võ mồm nữa, bắt đầu việc lấy máu.
Vân Yến nhường chỗ cho tiếp tân đẩy xe vào, bản thân mình thì ngoan ngoãn ngồi trên ghế đưa tay ra chờ lấy máu.
Tiếp tân rất chuyên nghiệp, ngay cả việc chuẩn bị kim tiêm cũng rất thuần thục, lúc chích kim vào da để lấy máu cũng không đau.
Một lúc sau, tiếp tân đã lấy máu xong, nhẹ nhàng chuyên nghiệp như y tá thực thụ.
"Tiếp tân các cô cũng biết lấy máu chuyên nghiệp thế à?" Vân Yến hứng thú hỏi.
"Không phải, quen tay thì dễ làm thôi." Tiếp tân thuận miệng đáp.
"Ồ, quen tay? Cô làm việc gì mà thường sử dụng kim tiêm vậy?" Vân Yến nhướng mày.
Tiếp tân lập tức câm nín.
Cái miệng nhanh nhảu này thật sự hại chết mình rồi.
Làm sao có thể nói là quen tay vì thường lấy máu để cung cấp cho các vị lớn mặt kia chứ?
Du tiểu thư ơi, Du tiểu thư à, cô thật sự là con người à?
Cô soi mói từng chút một vậy có vui không?
"Tất nhiên là vui." Vân Yến thì thầm.
"Cô vừa nói gì vậy? Du tiểu thư?"
"Tôi hỏi cô tại sao lâu trả lời vậy." Vân Yến tùy tiện đáp.
"Tôi từng làm y tá trước khi làm tiếp tân ở du thuyền này." Tiếp tân mỉm cười đầy chuyên nghiệp.
Vân Yến chỉ âm thầm nhìn tiếp tân, khuôn mặt không lộ ra chút biểu cảm nào.
"Vậy tôi đi trước, cảm ơn sự hợp tác của Du tiểu thư." Tiếp tân cúi người, mau chóng ra khỏi đây.
Căn phòng lại im lặng như cũ, trong phòng chỉ có cô gái đang ngồi, mắt nhìn chằm chằm vào cửa khiến cho người ta có cảm giác rợn tóc gáy.
"Lũ dơi các ngươi thật lắm chiêu trò đấy."
Vân Yến híp mắt, ngay từ ban đầu cô chưa từng giới thiệu tên của mình cho tiếp tân thì làm sao cô ta biết được cô họ Du?
Trừ khi bọn họ đã nắm lòng từng thông tin của từng người trên thuyền, ngay cả số phòng cũng rất rõ.
Vì ngay từ ban đầu, căn phòng này là của Trương Phi nhưng vì lí do gì đó mà nguyên chủ lại phải nhường phòng mình cho Trương Phi.
Tuy vậy, việc đổi phòng này cả hai chưa từng báo cho tiếp tân, vì bọn họ không nghĩ việc này có ảnh hưởng gì lắm.
Vân Yến xoa đuôi lông mày, thế thì chẳng khác gì con bò bị nuôi nhốt trong chuồng đâu?
Sau đó, cảm thấy có chút mệt mỏi, Vân Yến liền xé thanh chocolate mà tiếp tân cho ra ăn để bổ sung năng lượng sau khi bị lấy máu, tay vuốt vuốt chỗ vừa bị lấy máu.