Vân Yến vừa dứt câu, không gian xung quanh lại càng ngày càng tối hơn.
Khí lạnh không biết từ đâu lan ra khắp quanh người cô làm cho khuôn mặt Vân Yến hơi tái nhợt.
"Sao không nói gì nữa? Hay là hết lời để nói rồi?" Vân Yến thoải mái bắt chuyện, "Hay ngươi chỉ biết dùng tiếng Anh? Ta có thể giúp người học tiếng Việt nếu ngươi muốn."
Âm thanh sau một lúc trầm mặc cũng chịu lên tiếng.
"Không phải, ngươi rốt cuộc là ai?"
Đôi mắt Vân Yến kiêu ngạo mười phần, con ngươi sáng lên như ngọn lửa đang hừng lực cháy, môi hồng hơi nhấp.
"Người sói." Vân Yến mỉm cười.
"...Người sói thật sự còn tồn tại?" Giọng nói đó dường như không quá tin tưởng cô nên liền hỏi lại thật kĩ.
"Đúng vậy, người sói bọn ta còn xây hẳn một đế chế riêng, chuẩn bị thâu chiếm lãnh thổ của bọn ngươi đó." Vân Yến nghiêm trọng đáp, môi hơi mím lại.
"Thế tại sao ngươi nói hết với ta?" Âm thanh mang theo nghi ngờ.
"Tại vì ngươi đẹp trai nha." Vân Yến.
"???" Người giữ huyết bích.
Cô còn chưa thấy hắn mà đã bảo là hắn đẹp trai?
Vân Yến hơi mỉm cười, búng tay một cái, thoáng chốc cảnh tượng đã trở lại như cũ, đại sảnh ồn ào hiện ra trước mắt như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Chủ nhân!" Kim Bảo hấp tấp chạy đến, bỏ luôn hình tượng nữ thần quý phái nãy giờ.
"Ừm, sao thế?" Tâm trạng của Vân Yến dường như rất tốt, trả lời rất nhẹ nhàng.
Kim Bảo nhìn Vân Yến, sau đó đi quanh người cô, mũi nhỏ hít hít như cún con, bộ dạng cực kì khó tả.
Sau một hồi ngửi mùi, Kim Bảo mới nghiêm túc nói, khuôn mặt cực kì khó coi: "Trên người chủ nhân có mùi của tụi dơi, nồng nhất ở cổ đó."
Vân Yến gật gù, đẩy Kim Bảo sang một bên.
"Đi đi, lại có người mời ngươi nhảy kìa." Cô chỉ vào đám nam nhân nhan sắc cực kì cao đứng đằng kia đang nhìn chằm chặp Kim Bảo.
Kim Bảo mỉm cười đáp lại đám dơi đó, lập tức mặt bọn chúng ai nấy đều đỏ lăn.
Sau đấy,Kim Bảo quay lại nhìn cô, liếm môi, hai mắt híp lại.
"Em sẽ ăn hết bọn chúng, chủ nhân đừng lo."
"Dọn dẹp sạch sẽ, chỉ ăn dơi, không ăn người." Vân Yến đặc biệt căn dặn, miệng thì đang nói, tay đang bóc vỏ thanh chocolate.
"Hì, được, chủ nhân." Kim Bảo cười lém lỉnh, mau chóng chạy đi, sự khát máu trong ánh mắt bắt đầu lộ rõ ra.
"A Sương!"
Lại có người gọi mình, Vân Yến cũng không không bất ngờ.
Giọng này chỉ có thể là của con nhỏ bánh bèo đó thôi.
Phía xa kia là Hương Khê đang xách bộ váy hồng công chúa của mình lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ gọi cô.
Vì chạy với tốc độ quá nhanh, chẳng mấy chốc Hương Khê đã chạy đến gần cô, nhưng không vì kịp thắng lại, thế là cả người Hương Khê liền đập thẳng vào tường.
Vân Yến: "..." Bánh bèo vô dụng.
"Hì hì, A Sương, cậu trốn ở đâu nãy giờ vậy? Mình và Kim Bảo tìm cậu quá trời." Hương Khê lải nhải, trán đã bị xước, máu từ đó chảy ra một ít.
Vân Yến nhíu mày, lập tức lấy khăn lau máu trên trán Hương Khê, ép Hương Khê vào một góc.
Lấy dáng người cao hơn Hương Khê không được bao nhiêu để che cho cô ấy.
"A Sương cậu sao vậy?" Hương Khê ngẩn ngơ hỏi, ngữ khí có chút khó hiểu.
"Không có gì." Cô nhàn nhạt liếc đám huyết tộc đang lăm le Hương Khê, ánh mắt sắc nhẹm nhọn hoắt.
"Vậy à." Hương Khê bĩu môi, ánh mắt tò mò nhìn xung quanh sảnh như đang tìm kiếm thứ gì đó, sau đó lại tiếp tục lái nhải.
"A, Tiểu Phi kìa, nhưng người đàn ông bên cạnh là ai vậy ta, nhìn.."
Càng lúc Hương Khê nói càng nhỏ, khuôn mặt bỗng chốc ngơ ngẩn ra.
"A Viễn?"
Hương Khê vùng vẫy người thoát ra khỏi người Vân Yến, mau chóng chạy đến chỗ Trương Phi và Hạ Viễn.
Hạ Viễn tay ôm eo Trương Phi, môi mỏng hơi nhếch, toàn thân tỏa ra sự bá đạo khó cưỡng.
Âm thanh quen thuộc vang lên, Hạ Viễn hơi ngẩn người, đôi mắt xoay chuyển tìm chủ nhân của giọng nói đó.
"Hương Khê?" Hạ Viễn.
Trương Phi hơi nhíu mày, tay ôm chặt lấy cánh tay của Hạ Viễn như đứa trẻ con đang bảo vệ đồ chơi của mình.
"Tại sao anh lại đi với Tiểu Phi? Hai người...!không có gì đúng không?" Hương Khê lắp bắp hỏi, hai chân hơi run.
Trương Phi dịu dàng nở nụ cười, cố ý cho Hương Khê nhìn thấy cảnh hai người họ đang nắm tay nhau, giọng nói khiêu khích trần trụi.
"Giới thiệu với cậu, đây là Hạ thiếu, bạn trai của mình."
Trương Phi còn đặc biệt nhấn mạnh hai từ bạn trai.
"Cô Hương Khê nhỉ? Có chuyện gì không?" Hạ Viễn nhàn nhạt hỏi, không phản bác lời Trương Phi nói.
Hương Khê lùi một bước rồi lại lùi một bước, khuôn mặt nhỏ dần đẫm lệ, con ngươi thủy linh đáng thương mà nhìn chằm chằm Hạ Viễn.
"Anh..." Giọng nói nức nở, không ra hơi.
"Tại sao lại làm như thế với tôi?" Hương Khê dùng hết can đảm hét lên.
Sự ồn ào ở sảnh mau chóng mất đi, chỉ còn lại sự yên tĩnh lạ thường và sự chú ý của đám đông dành cho ba người họ.
"À, chúng ta chia tay rồi mà?" Hạ Viễn rất không sao cả mà nói.
"Không có! Chúng ta chưa chia tay!" Hương Khê liên tục lắc đầu, bộ dáng cực kì thê lương.
Hạ Viễn đưa tay phải lên, nheo mắt nhìn đồng hồ một chút, sau một hồi cân nhắc mới lên tiếng: "Năm phút trước vừa mới chia tay, cô còn gì muốn hỏi nữa không?"
Nói không lại Hạ Viễn, Hương Khê đành nhìn sang Trương Phi, chất vấn.
"Trương Phi, tại sao cậu lại làm thế?" Hương Khê quật cường nhìn Trương Phi.
"Sao tớ biết việc hai người quen nhau chứ, Hạ Viễn không nói, cậu cũng không nói gì mà, với cả hai người đều đã chia tay, tôi tình anh ấy nguyện, thì có việc gì là sai?." Trương Phi nhún vai, vô tội đáp.
"Các người! Các người tốt lắm!" Hương Khê cắn mạnh môi đến mức chảy máu, rồi chạy đi.
Trương Phi và Hạ Viễn rất bình tĩnh để đi tiếp, giống như chuyện lúc nãy không phải của bọn họ.
Vân Yến lúc này cảm thấy rất là con mẹ nó khó tả, cảnh này y hệt mấy cảnh trong truyện ngôn tình vậy.
Không sai một li một tí nào!
Ôi, có khi nào nguyên chủ là bia đỡ đạn của câu chuyện của con nhỏ bánh bèo không?
Trương Phi rất tinh mắt thấy cô ở một góc liền kéo Hạ Viễn đến gần, trang trọng tự kiêu mở lời.
"Ôi, A Sương cũng ở đây à? Cậu không đi theo dỗ dảnh Tiểu Khê sao?"
"Tiểu Khê cần thời gian ở một mình mà." Vân Yến nhún vai, ánh mắt hướng về phía Hạ Viễn mang theo ít châm chọc.
Thật sự có Hạ Viễn này.
Hạ Duật, Hạ Nhi, Hạ Đông, Hạ Viễn,quả là những tên hay thật.
Nhận thấy ánh nhìn chằm chằm không rõ ý nghĩa của Vân Yến đối với minh, Hạ Viễn không khỏi cười nhạt.
"Bạn thân của Phi Phi à? Vậy đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như thế."
Vân Yến bật cười đầy chế giễu: "Anh nghĩ anh đẹp hơn ai vậy Hạ thiếu gia?"
Xấu còn hơn chocolate gấp triệu lần mà nghĩ bồn thợ săn thích mi à? Nằm mơ đi!
Ai cho con dơi này tự tin như vậy hả?
Trương Phi nhíu mày, nhanh nhảu xen vào cuộc trò chuyện của hai người họ.
"Đẹp hơn cậu là được rồi!" Trương Phi vừa nói vừa liếc xéo cô.
"Vậy à, cái đẹp này thật sự xứng đáng để được..." ăn đập.
Vân Yến híp mắt, câu nói còn chưa dứt đã bị Trương Phi ngắt lời.
"Chúng ta đi thôi, A Viễn."
Trương Phi mau chóng kéo tay Hạ Viễn đi.
Cô ta không muốn đối mặt với Du Sương một tí nào!
Trước khi đi mất, Hạ Viễn vẫn cố tình nhìn lại đằng sau, chủ yếu là muốn xem kĩ lại ánh mắt của Vân Yến.
"Hạ Nhi và Hạ Đông vẫn ổn chứ?" Vân Yến nhấp môi, nụ cười mỉa mai như ẩn như hiện trong đám đông.
Mắt của Hạ Viễn hơi híp lại, âm u đến đáng sợ.
Thoáng chốc, bóng dáng nhỏ bé của Vân Yến đã khuất mắt bọn họ.
Hạ Viễn khó có lúc nào thể hiện ra sự tức giận của mình, kéo mạnh Trương Phi vào một góc khuất, tay thô bạo nắm lấy bả vai của cô ta.
Trương Phi có chút xấu hổ, mặt dần chuyển sang đỏ.
"A Viễn, đừng mà, ở đây không được..."
Không để cho Trương Phi nói nhiều, Hạ Viễn liền trực tiếp hành động,
Răng nanh sắc nhọn mau chóng đâm vào da thịt trắng nõn, máu tuôn ra làm bộ váy trắng như được điểm tô bởi vài hoa mai đỏ thẫm, xinh đẹp động lòng người.