Sau khi trở về phòng, Vân Yến liền vùi đầu vào chăn êm đệm ấm ngủ say sưa, không hề để tâm đến việc gì nữa.
Thật sự ngủ say như chết.
Hệ thống thở dài, nhìn thiếu nữ đang ngủ trên giường, cảm thán vài tiếng.
Ký chủ khi ngủ mà dáng vẻ vẫn thật đẹp.
Đây là nét đẹp mà không thể dìm được, nét đẹp không góc chết như lời đồn sao?
Thật ra điểm nhan sắc của nguyên chủ vốn cũng không cao lắm đâu.
Vậy mà khi ký chủ xuyên vào, nét đẹp của nguyên chủ như lại được mài lại, trở thành một viên ngọc sắc sảo.
Thiếu nữ trên giường đột nhiên cử động, ngồi dậy đi lục tìm thứ gì đó.
Rất nhanh sau đó, thiếu nữ đã trở lại giường với một thanh chocolate trong tay.
Tiếng thở đều đều lại vang lên, trợn mắt.
Đi ngủ mà cũng phải ôm chocolate? Cái tật xấu gì đây?
Sau một hồi cằn nhằn một mình, cũng quyết định đi ngủ.
________
Sáng sớm, hải âu đã bay lượn xung quanh đầy năng động, mây trắng lặng lờ trôi nổi trên bầu trời xanh trong veo.
Du khách vẫn như cũ vui vẻ cười đùa trên du tàu, dường như tối qua chưa từng xảy ra một chuyện gì bất thường cả.
Hành lang náo nhiệt, người qua kẻ lại vô số kể, ồn ào như thế, vậy mà lại không ảnh hưởng chút nào đến con sâu ngủ ở trong căn phòng nọ.
Thiếu nữ da trắng như ngọc, đôi mắt nhắm nghiền như công chúa ngủ trong rừng, ngủ vô cùng ngon lành.
Ngủ say đến nỗi hệ thống kêu cách nào cô cũng không chịu dậy
Sau một ngàn lẻ một lời kêu gọi, quyết định chơi liều.
"Ký chủ, cô thật xấu xí."
nói xong câu này thì cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng vì quá phấn khích nên quyết định liều thêm vài lần nữa.
"Ký chủ mau dậy đi, mặt cô ngày càng xấu đó."
"Ký chủ xấu xí, cô không dậy nữa thì cô sẽ mãi xấu xí đó!" được nước lấn đến, tiếp tục gọi cô.
"Ký chủ xấu xí, ký chủ xấu xí." .
"Mắng ký chủ sướng thật há há." cười to.
"Mà cô ngủ lâu thật đó ký chủ, bộ hôm qua cô gồng lắm à?" .
Suy nghĩ một hồi, quyết định ra đại chiêu.
"Ký chủ à, có người ăn hết chocolate của cô rồi kìa."
Đôi mắt nhắm nghiền bỗng nhiên hơi động, lông mi dài như cánh bướm rung rung,
Vừa hé mắt đã bị ánh nắng chói chang của mặt trời chiếu vào khiến cho Vân Yến có chút quạu.
Mắt tuy đã bị bao bọc bởi quầng thâm bởi ngủ không đủ giấc nhưng điều đó vẫn không ảnh hưởng quá nhiều đến vẻ đẹp của cô.
Ngồi im một lúc để tỉnh táo hẳn, Vân Yến mới mới miệng hỏi , "Ngươi vừa nói gì?"
"Không có gì đâu ký chủ, cô cũng nên dậy rồi, bọn huyết tộc đang chuẩn bị tấn công cô đó." lật lọng rất nhanh, mau chóng thông báo tin tức mà mình thu được cho cô biết.
Vân Yến nheo mắt, giọng có chút khàn đục: "Ngươi nói lại cho ta nghe, ai xấu xí?"
Hệ thống: "..." Đờ mờ, ký chủ nghe thấy kìa!
Aaaaaaaaa, bổn hệ thống cảm thấy nhân sinh thật con mẹ nó khó khăn.
"Hình như hệ thống tôi lại bị lỗi nữa rồi ký chủ, chắc là tôi phải offline một tí để kiểm tra." nghiêm túc khai báo, cả người đã vào tư thế chuẩn bị offline.
Vân Yến hơi cứng đờ, cảm thấy có chút hoài nghi về .
Từ khi nào cái hệ thống này lại lấy lí do mình bị lỗi ra để bao biện cho chính mình nhiều đến như thế?
Từ khi nào vậy?
Vân Yến trợn mắt, ngón tay xoa xoa mi tâm, đây là cơ thể yếu ớt nhất mà cô từng xuyên qua.
Đêm qua cô chỉ dùng sức một tí là đã không chịu nổi rồi, cả cơ thể bây giờ muốn rã rời ra.
Hôm nay phải dùng đan dược cải tạo, sẵn tiện đi tập gym mới được.
Vì một cơ thể khỏe mạnh và xinh đẹp!
"Ôm ta đi."
Giọng nói của trẻ con từ trong chăn vang lên, mang theo ý ra lệnh rõ ràng.
Trẻ con?
Cô cúi đầu nhìn vào trong chăn, trong chăn ngoại trừ chân cô thì còn một cục màu đen thùi lùi, có chấm nhỏ màu đỏ.
Vân Yến thò tay vào trong nắm lấy cục đó rồi vứt thẳng ra ngoài, biểu tình cực kì ghét bỏ, ngay cả giọng nói cũng đầy ghét bỏ, "Con dơi con, ai cho mi vào đây?"
Cục đen thùi lùi bị cô gọi là con dơi liền xù lông la làng: "Ôm, ôm, ôm, ôm ta đi."
"Ôm ôm ôm cái gì? Mi nghĩ ta là gấu bông của ngươi à?" Cô gằn giọng, tay vuốt mái tóc rối, khuôn mặt câu kỉnh nhăn lại.
"Không phải à? Ôm ôm ta!" Dơi con ngây thơ hỏi lại, sau đó còn nhất quyết đòi ôm.
Nhịn lại xúc động trong người, Vân Yến thở dài sau đó ôm mặt, đắp chăn tiếp tục ngủ.
Dơi con: "..."
Hệ thống: "..."
"Này con người, ta bảo ngươi ôm ta!" Dơi con tức giận đến mức phải bay lên, gào thét.
Vân Yến không nói gì, lấy tay che tai lại, hai mắt nhắm chặt.
"Này con người!"
"Con người! Mau ôm ta!"
"Con người! Ta sẽ hút máu chết ngươi!"
"Ôm ta, ôm ta! Mau mau ôm ta đi."
Dơi con bay tứ phía, vô số đồ dùng bị nó phá hỏng, ngay cả hộp chocolate ở góc cũng không ngoại lệ.
Ngay lúc này Kim Bảo vừa trở lại thì gặp cảnh này, Kim Bảo mau chóng phóng to ra dùng chân lớn của mình để đạp con dơi đang náo loạn kia.
Dơi con như tia chớp né sang một bên, tức giận grừ một tiếng rồi lại như cũ kêu: "Ôm ôm!"
Căn phòng náo loạn thành một đoàn, Vân Yến nhăn mày bật người dậy, trước tiên là cẩn thận đặt thanh chocolate trong lòng mình dưới gối.
Sau đó Vân Yến vươn cánh tay mảnh mai của mình ra không trung, từ lòng bàn tay có một ít hắc khí thoát ra.
Kim Bảo nhìn thấy cô dùng cả pháp tắc, quyết định nhờ Tinh Tú vứt dơi con ra khỏi phòng.
Gánh nặng như bị rũ bỏ, Vân Yến nhẹ nhàng buông tay, khuôn mặt không thể hiện chút biểu cảm nào, môi hơi nhấp: "Chocolate của ta, dọn gọn gàng."
Sau khi căn dặn Kim Bảo, cô liền ngủ mất, rút thanh chocolate dưới gối ra tiếp tục ôm ngủ.
Dơi con bị Tinh Tú bắt ở ngoài, khuôn mặt có chút cáu kỉnh đòi vào trong, nhưng dù dơi con cố gắng thế nào cũng không được vì Tinh Tú đã nhốt nó trong một cái lưới rất chắc.
"Lũ hạ đẳng các ngươi, tốt nhất là bảo con người kia ôm ta, nếu không thì các ngươi sẽ chết không toàn thây đâu." Dơi con cảm thấy dùng vũ lực không được, liền chuyển sang đe dọa.
Kim Bảo và Tinh Tú: ಠ_ಠ
Con dơi bị thần kinh này ở đâu ra vậy? Có giết được không?
"Giết nó đi." Kim Bảo đùn đẩy sang Tinh Tú, lỡ như con dơi này có vai trò gì đấy với chủ nhân thì chẳng phải Kim Bảo sẽ bị ăn đập sao?
"Nhường ngươi, rùa thần." Tinh Tú khiêm tốn nói.
"Kiếm thần, hành động cao quý này phải dành cho ngươi." Kim Bảo.
"Không, không, phải dành cho rùa thần ngươi chứ."
...!
Sau một tiếng nhường qua nhường lại, Kim Bảo và Tinh Tú quyết định không làm gì dơi con.
Không phải tụi nó không muốn giết, mà là sợ lỡ như giết rồi thì chủ nhân sẽ cho tụi nó đi theo con dơi con này luôn.
"Hừm, các ngươi mau đưa ta đến chỗ con người lúc nãy đi!" Dơi con vỗ vỗ cánh, vẻ mặt cực kì không kiên nhẫn.
À, nó nghĩ là mình đã khiến cho cái kiếm kì lạ và con rùa kì quái này sợ hãi nên mới kiêu ngạo như vậy đấy.
Kim Bảo nhe răng để lộ hang răng sắc nhọn của mình, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh con rùa hiền hòa lúc này.
"Dơi con, mau im lặng đi, ngươi mà dám nói nữa, ta liền nhai chết ngươi."
Dơi con lập tức nháo nhào la: "Ngươi dám ăn ta sao? Ai cho ngươi cái gan to như thế? Lũ hạ đẳng! Ta muốn ôm ôm!"
Ngay lúc này, Vân Yến từ trong phòng bước ra, xung quanh tỏa ra khí áp như hung thần chuẩn bị giết người, con ngươi đen thẳm chỉ chứa toàn hình bóng của dơi con.
Trông cứ như ma nữ đời thật bước ra từ phim ma, khiến cho người ta có cảm giác lạnh gáy, cả da gà cũng nổi lên.
"Chủ nhân." Kim Bảo và Tinh Tú kêu một tiếng, hoàn toàn không dám đối mặt với cô lúc này.
Sống với cô đã lâu, tụi nó tất nhiên biết sự kiên nhẫn của cô không nhiều.
"Con dơi lúc nãy, đưa nó lại gần đây." Cô đứng tựa mình vào tường, cả người không có chút sức sống, hai tay cầm hai thanh chocolate đã được xé sẵn.
Tinh Tú vào trong không gian, chỉ còn Kim Bảo cầm lấy cái lưới chứa dơi con đưa lại gần cô.
Dơi con có thân hình nhỏ xíu như quả táo, đôi mắt đỏ âu như viên ruby nhỏ lấp lánh quý hiếm, hai răng nanh cũng vì thế mà rất nhỏ, dơi con này trông cực kì đáng yêu, không như mấy con dơi gớm ghiếc kia.
Sau một hồi săm soi, Vân Yến mới cắn một miếng chocolate rồi nhăn mặt chê bai, "Xấu chết đi được."
Dơi con: "..."