Ánh đèn ngủ vẫn còn được mở trong căn phòng màu trắng đơn giản, cửa sổ trong phòng được mở toang ra, rèm cửa bị gió biển đẩy mạnh khiến cho ánh nắng sáng sớm chiếu vào căn phòng.
Gió biển mang theo hơi mặn của biển cả thổi vào phòng, làm cho mái tóc ai kia bị thổi bay lên.
Cảnh tượng vô cùng bình yên.
Đứng bên cạnh cửa sổ là một chàng trai chừng mười tám tuổi, khóe mắt cong cong tràn ngập ý cười nhìn cô gái đang nằm ngoan ngoãn trên giường.
Cậu dường như rất bình tĩnh, lại rất điềm đạm ngắm nhìn cô gái ấy, môi cười như không cười.
Chẳng khác nào đôi tình nhân hạnh phúc đáng yêu, làm cho người ta hoài niệm về tình yêu tuổi trẻ ngày ấy.
Bỗng chốc chàng trai đã di chuyển đến bên cạnh giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, tay vươn đến tấm chăn trên người cô gái, hình như cậu định kéo nó xuống.
Mắt đen mở ra, đối diện với đôi mắt màu đỏ chói của chàng trai, trong đôi mắt ấy chỉ có mỗi hình bóng của thiếu nữ.
Cô gái hơi mỉm cười, như chào đón chàng trai.
Sau đó biểu cảm liền thay đổi thành hung hăng, cô nhanh như chớp mà vươn chân đạp chàng trai thật mạnh vào tường, nâng mí mắt nhìn kẻ đang định đột kích mình, Vân Yến hừ lạnh.
"Dơi con, mi vậy mà vẫn còn sống? Sống dai thật đấy nhỉ." Vân Yến.
Lưng đột ngột va chạm mạnh với tường làm vết thương cũ còn chưa lành lại nứt ra, máu lại ứa ra thêm chảy xuống chân, khiến cho Nguyệt Dực suýt nữa là cắn lưỡi vì quá tức giận.
"Ngươi còn lớn thêm một chút nữa kìa, kì lạ thật." Vân Yến chớp chớp mắt, ngồi dậy nhìn Nguyệt Dực đang bắn ánh mắt hận thù về phía mình.
"Con người!" Nguyệt Dực không biết phải mắng Vân Yến như thế nào, lại sợ bị cô đánh, đành la lên hai từ quen thuộc.
"Thật ra ta có tên, ngươi có thể gọi là là Du Sương đại nhân..." Vân Yến ngừng một chút, sau đó lại mỉm cười châm chọc, "Hoặc là Nữ Vương đại nhân cũng được đấy."
Hai mắt Nguyệt Dực trừng thẳng vào mặt Vân Yến, nghiến răng nói: "Ngươi tên Du Dương? Ngươi họ Du? Là cái đại gia tộc thợ săn đã bị bọn kia xóa bỏ đó?"
"Không có đâu nha, thợ săn gì vậy? Ai biết gì đâu." Vân Yến cực kì vô tội chối bỏ, ý cười như ẩn như hiện nơi đáy mắt.
"Ta vẫn nhớ hôm qua, ta đã đánh ngươi rất mạnh, không những thế còn rút cả răng nanh của ngươi, vùi ngươi xuống biển hơn chục lần, sau đó còn ép ngươi uống máu của đồng loại nữa, cuối cùng còn dặn Kim Bảo vứt ngươi xuống đáy biển nữa, vậy mà ngươi vẫn còn sống, thật khiến người ta cảm thấy bất ngờ nha."
Vân Yến càng nói, Nguyệt Dực lại càng cảm thấy cô càng ngày càng đáng sợ, nhưng lại không thể kìm lại trong lòng cảm giác muốn được cô ôm ấp.
Ngay cả Nguyệt Dực cũng không biết vì sao, chỉ biết rằng có một cái gì đó ở cô khiến cậu cảm thấy rất thoải mái.
Mùi hương ngọt ngào, như miếng bánh kem đang mời gọi những kẻ hảo ngọt đến ăn.
Nhưng mà những vết thương mà Vân Yến gây ra cho Nguyệt Dực vẫn còn in dấu trên làn da trắng như tuyết của cậu, không hề mất đi!
Vì thế sự kiêng kị của Nguyệt Dực đối với Vân Yến lại ngày một tăng.
Phần lớn huyết tộc có dòng máu thuần khiết, cơ thể luôn tự động làm lành những vết thương bên ngoài, cho dù vết thương có nặng đến đâu đi nữa.
Nhưng đối với Vân Yến thì cái kỹ năng này hoàn toàn không có tác dụng.
Làm cho Nguyệt Dực suýt chút nữa là không kìm được mà bóp chết cô.
Nhưng mà may mắn là răng nanh đáng yêu của cậu vẫn mọc lại được, vì thế Nguyệt Dực quyết định tạm tha cho cô, chờ khi nào ôm được cô rồi hẳn giết sau.
Hai tay Vân Yến chống cằm nhìn chàng trai đang suy tư trước mặt mình, trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ.
Con dơi này hình như là vương của huyết tộc nhỉ?
Chắc là có thể tận dụng được.
"Dơi con, ngoan ngoãn nói cho ta nghe, ngươi rốt cuộc là vì sao có thể lên đượcchiếc tàu này?" Vân Yến di chuyển đến bên cạnh Nguyệt Dực, vươn tay chạm vào cổ của cậu.
Cảm giác lành lạnh từ đầu ngón tay của thiếu nữ truyền đến cổ khiến cho Nguyệt Dực cảm thấy vừa khó chịu lại vừa cảm thấy không đủ.
"Ta không biết, Du Sương, ngươi ôm ta một chút, ta sẽ biết ngay đó." Nguyệt Dực đáng thương hề hề mà nói, đôi mắt đỏ óng ánh nước.
Vân Yến phì cười.
Con dơi thần kinh này vẫn ngu như thế, chịu đòn đến vậy nhưng mà vẫn lì lợm đến khó tin.
"Dơi con, tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoãn nói ra, trước khi răng nanh đáng yêu của ngươi lại bị bẻ gãy." Khuôn mặt Vân Yến tươi tắn như hoa hướng dương, trái ngược hoàn toàn với lời nói đáng sợ phát ra từ miệng mình.
Nguyệt Dực bĩu môi quyết không chịu nói, nhưng khi bàn tay mảnh mai của cô đột nhiên nắm lấy cổ cậu rồi ngày càng siết chặt cổ cậu hơn, cậu đã quyết định nói ra.
Tính mạng dẫu sao quan trọng hơn liêm sỉ!
Xin lỗi cụ tổ huyết tộc, ta cũng vì mạng sống của mình mà thôi.
"Ta đã ngủ được vài trăm năm rồi, lần đó ngủ cũng là vì cuộc chiến gì đó, ta cũng không nhớ rõ nữa, khi ta tỉnh dậy thì nhận ra mình đã ở trên tàu, sau đó vì cơ duyên nào đó mà gặp được ngươi đó." Nguyệt Dực nói cực kì ngắn gọn, giọng điệu vô cùng chân thành.
"Vậy thù lúc trước ai là người ký hợp đồng hòa bình với thợ săn?" Vân Yến xoa cằm.
"Là ta đó, Du Sương, ôm ta một chút đi, ta sẽ tiết lộ vài điều nữa cho ngươi nha." Nguyệt Dực chớp chớp mắt, làm vẻ mặt đáng yêu.
"Thế tại sao thợ săn lại diệt vong?" Vân Yến hờ hững nhìn Nguyệt Dực.
"Làm sao mà ta biết được, vừa tỉnh dậy thì ta đã nhận được tin tức là vậy rồi, có lẽ là bọn huyết tộc quý tộc kia không chịu yên phận, muốn lật đổ ta nên mới đâm sau lưng thợ săn để khiến ta mất uy tín và thợ săn không tin vào ta nữa." Nguyệt Dực nhún vai, giọng điệu thản nhiên.
Mà cũng có thể là vì muốn đem tin tức giả rằng mình đã chết từ cuộc chiến đó đi phát tán khắp nơi.
Nguyệt Dực cười thầm trong lòng.
Thật ra việc bọn huyết tộc quý tộc đối nghịch với Nguyệt Dực làm càng cũng không khiến cậu phiền lòng cho lắm.
Ngược lại khiến cho cậu càng có nhiều thời gian đi thăm thú xung quanh và gặp gỡ nhiều thứ thú vị.
Điều mà mấy trăm năm trước Nguyệt Dực chưa bao giờ trải qua.
Vân Yến nghe xong liền nhíu mày, ánh mắt chứa vài phần ghét bỏ: "Cái gì cũng không biết, ngươi thật sự là vương của huyết tộc đấy à?"
"Du Sương, ta đã ngoan ngoãn nói ra như thế rồi, có phải ngươi nên thưởng cho ta một chút hay không?" Nguyệt Dực híp mắt, hoàn toàn không để ý đến lời chê bai của cô.
"Được rồi." Vân Yến ngồi dậy, nhìn Nguyệt Dực, khóe môi cong lên, "Ta sẽ tặng cho ngươi một vé đi tham quan thủy cung miễn phí."
Nguyệt Dực khó hiểu lẩm bẩm.
"Thủy cung?..."
Nguyệt Dực còn chưa kịp phản ứng đã bị Vân Yến kéo đi ra boong tàu, sau đó bị cô vứt thẳng xuống mặt biển.
Nguyệt Dực: "..."
Con người!
Đúng là không thể tin vào con người mà!
Cứ một phút là lại động tay động chân, con người, ngươi rốt cuộc có phải là con người hay không?
Mẹ nó!
_____________
Sau khi vứt Nguyệt Dực xuống biển, Vân Yến lại lần mò xuống phòng gym, quyết định ở đó tập luyện từ sáng cho đến đêm tối.
"Ký chủ, cô lại tiếp tục tập gym à?" Âm thanh ngọt ngào của vang lên trong đầu Vân Yến.
Vân Yến đặt toàn bộ sự chú ý vào chiếc tạ trước mặt, tùy ý đáp lại .
"Ừm, hay là ngươi muốn ta tiếp tục tập dìm con dơi con kia xuống biển?"
"Chúc ký chủ tập gym vui vẻ và hạnh phúc." vuốt mặt, âm thầm offline.
Cảm thấy hâm mộ hệ thống nhà ngươi ta chết mất!
Nó cũng muốn có một ký chủ đáng yêu mang hào quang nữ chính hiền thục trong sáng dịu dàng cơ.
hậm hực.
Mồ hôi chảy từ trán xuống cổ trắng nõn, Vân Yến tạm dừng động tác nâng tạ lại nhìn xung quanh một chút.
Phòng gym từ khi nào lại vắng vẻ đến thế vậy nhỉ?
Lau đi giọt mồ hôi vươn bên má, cô vươn người một chút rồi đi vào phòng thay đồ.
Từ góc khuất lại có kẻ áo choàng đỏ đi ra, hướng về phía căn phòng lúc nãy mà Vân Yến vừa bước vào.
Âm thanh loảng xoảng chói tai vang lên, kèm theo đó là một tiếng hừ lạnh, đồng thời đèn phòng chớp tắt nhiều lần, gió không biết từ đâu ùa vào thổi mạnh trong phòng gym.
Vân Yến nắm lấy phần cổ áo như sắp rơi ra khỏi người mình, tức đến mức cười ra tiếng.
Bà nó, dạo này bà đây hiền quá nên bọn thiểu năng này làm càng đúng không?
Áo choàng đỏ nhìn thanh đao đã ướm máu đỏ trên tay mình, lại nhìn nửa phần trên của cô.
Hiện giờ trông Vân Yến có chút chật vật cùng xuề xòa, tóc xõa loạn xạ, cánh tay bị cắt một đường dài, máu đỏ từ đó chầm chậm ứa ra, phần cổ áo thì sắp đứt làm lộ phần da trắng mịn gợi cảm.
"Mẹ nó, nhìn nữa bà đây liền móc mắt ngươi ra." Vân Yến gằn giọng, khuôn mặt không còn chút gì là kiên nhẫn nữa rồi.
Không triệu hồi kiếm được, kết nối với không gian bị gián đoạn, người thì bị trúng độc gì đó, Kim Bảo thì không ở đây.
Vị diện này thật sự có độc!
Vân Yến cảm thấy đánh một trận sống chết với tên này rồi rời khỏi vị diện là vừa.
"Error, yêu cầu nhiệm vụ giả phối hợp cùng với nhiệm vụ giả đối diện giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ livestream Đánh yêu mỹ nhân, yêu yêu mỹ nhân trong lòng." Âm thanh máy móc vang lên đều đều trong đầu Vân Yến, có chút khác so với giọng của .
Vân Yến: "..."
"Nhiệm vụ giả số chú ý, nếu như có ý định làm hại nhiệm vụ giả tham gia nhiệm vụ livestream Đánh yêu mỹ nhân, yêu yêu mỹ nhân trong lòng sẽ bị mạt sát ngay lập tức."
Vân Yến cảm thấy thời gian bản thân ở vị diện này đủ dài rồi.
"Yêu cầu nhiệm vụ giả số gạt bỏ ý định tự sát, tránh làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ giả tham gia nhiệm vụ livestream, cảm ơn." Âm thanh máy móc vẫn cứ vang lên trong đầu cô làm cho Vân Yến thật mệt tâm.
Được rồi, ngươi giỏi, nói đi, ta cần làm gì để giúp hắn?
"Bị hắn đánh vài cái rồi ngồi yên chịu trận cho hắn dày vò thân thể, nói thẳng ra là làm tnh nha!" Âm thanh máy móc thấy cô đã đồng thuận liền vui vẻ giải thích.
Khí lạnh phát ra từ người Vân Yến, cô lạnh nhạt mở miệng, âm thanh trong trẻo chết chóc vang lên.
"Sống cả ngàn năm rồi, ngươi là người đầu tiên nói với ta những điều như thế đấy, nếu mà có khôn ngoan thì đi tìm nhiệm vụ giả bên khu công lược mà làm, còn nếu các ngươi còn dám ở đây một phút nữa, bà đây cũng không ngại phá nát cái vị diện này rồi giết chết cả chủ thần đáng kính của ngươi đâu."
Pháp tắc tử vong bao trùm lấy cả không gian, áo choàng đỏ bị dọa sợ đến mức muốn chạy trốn khỏi đây nhanh nhất có thể.
Phàm là nhiệm vụ giả, ai ai cũng sẽ biết pháp tắc tử vong nguy hiểm đến cỡ nào.
Pháp tắc tử vong nói khái quát chính là đem lại cái chết, sự kết thúc cho một thứ gì đó.
Nhiệm vụ giả dính vào pháp tắc tử vong, linh hồn ngay lập tức bị tiêu biến!