Thiếu nữ tóc nâu, váy trắng bồng bềnh mang theo một cảm giác thần tiên đạm bạc, vô cùng thu hút người nhìn, hương hoa cỏ tự nhiên thoang thoảng phảng phất dường như là từ cơ thể của thiếu nữ ấy.
"Em gái ngu xuẩn." Vân Yến nhấp nhấp môi, khóe mắt mang theo một loại mị hoặc khó tả, quanh người lại tỏa ra một loại khí chất khó gần khiến cô thập phần nổi bật.
Vân Yến nói rất nhỏ, nhưng trùng hợp là tai Liên Kỳ rất thính vì thế liền nghe thấy cô nói gì.
Khóe mắt rất nhanh liền đỏ bừng, Liên Kỳ tránh né ánh mắt của Vân Yến, chạy nhanh vào phòng, đóng sầm cửa lại, tạo ra tiếng động không nhỏ.
Thấy Liên Kỳ tức đến đập cửa, Vân Yến không khỏi nhíu mày, lại rất có tâm mà hăm dọa Liên Kỳ một câu.
"Dám làm hư cửa chị liền vả chết em đấy."
Giọng cô tuy không quá lớn nhưng cũng vừa đủ cho người trong phòng nghe.
Liên Kỳ: "..." Thật muốn đâm chết người chị này.
Vài phút trôi qua Liên Kỳ cũng không có đáp lại, Vân Yến cũng không quá để tâm mà ngồi hóng gió một chút rồi mệt mỏi lết vào phòng ngủ thay đồ, ăn chocolate.
Liên phu nhân và Liên lão gia còn bận xử lý chuyện của cô cho nên Liên gia đêm nay ngoài Vân Yến và Liên Kỳ cũng chỉ có quản gia và đám người hầu.
Đêm tối khuya khoắt, khó mà có thể nhìn thấy thứ gì trừ khi mở điện, không gian tựa như bị bao trùm bởi màn đêm làm cho cảm giác sởn gai ốc cứ quanh quẩn bên người.
Ánh trăng tuy sáng cũng không thể len lỏi vào từng góc của Liên gia bởi vì Liên gia thật sự quá lớn.
Gió nhẹ nhàng lay từng tán cây ngoài vườn, tiếng động xì xầm khẽ khàng vang lên, không quá lớn nhưng cũng đủ để ta cảm thấy rùng mình.
Tối nay, chẳng phải rất thích hợp để làm chuyện xấu sao?
______________
Cửa sổ bị mở toang, ánh nắng ban mai như bị thiếu nữ hấp dẫn, vẫn luôn chiếu thẳng vào người cô.
Làn da trắng nộn như sữa như bừng sáng giữa căn phòng, vì cảm giác buồn ngủ vẫn còn, thiếu nữ vẫn không có mở mắt ra.
Đồ ngủ của cô là loại váy kín cổng cao tường, tuy vậy vẻ đẹp của cô vào sáng sớm vẫn luôn có cái gì đó thực gợi cảm quyến rũ.
Môi đỏ hơi nhấp, khóe môi của thiếu nữ chợt cong lên nhưng mắt cũng không chịu mở.
"Chị Tươi, đóng cửa sổ lại đi." Vân Yến vẫn thanh thản ôm gối, dường như không có ý định ngồi dậy.
Thật ra Vân Yến vốn tỉnh dậy từ lâu rồi, cũng nhận ra có hai con người đang ở trong phòng mình, khí tức quen thuộc khiến cô biết ngay là chị Tươi, còn người kia cũng không có ác ý gì nên cũng cô cũng chả thèm ngồi dậy tìm hiểu.
Dư âm ngày hôm qua vẫn còn làm cho cô thực mệt mỏi, hai chân vẫn còn vết thương chưa lành.
Đại khái là ngại Liên ba mẹ biết được vết thương của cô lành một cách kì lạ sẽ nghi ngờ nên Vân Yến mặc kệ nó luôn, thích lành thì lành, không lành thì thôi.
Nói đến chị Tươi, cô ấy là người hầu đã theo nguyên chủ từ nhỏ, ngay cả khi nguyên chủ đi du học cô ấy cũng đi theo vì thế chị Tươi là người mà nguyên chủ tin tưởng nhất, chỉ đứng sau bố mẹ và Vương Âm.
Nghe thấy tiếng của Vân Yến, chị Tươi hơi giật mình, lại cẩn thận nhìn sang người đàn ông trông lạnh nhạt tàn nhẫn bên cạnh mình, chị Tươi cảm thấy bản thân thật quá khổ tâm.
"Tiểu thư, nhà chúng ta có khách, em phải mau dậy thôi, không thể lười..."
Chị Tươi còn chưa nói xong đã bị Vân Yến đánh gãy lời nói.
"Vậy đuổi khách đi." Cô rất dứt khoát khi nói ra câu này, nhưng giọng nói vẫn còn chút ngái ngủ.
Sáng sớm tinh mơ ai rảnh đâu dậy tiếp khách? Sao con nhỏ Liên Kỳ không ra tiếp khách vậy nhỉ.
Chị Tươi: "..." Nhưng người ta đã vào phòng luôn rồi!
Giờ tiểu thư bảo cô phải làm cách nào để đuổi khách đây hả?
Nhìn thấy chị Tươi không thể gọi dậy được cô, vị khách bên cạnh mới lên tiếng, chị Tươi cảm thấy rất vui vì khi vừa nghe người này nói Vân Yến đã bật dậy luôn.
"Liên Kỳ tiểu thư, hôm qua lúc về Cố Vi tiểu thư bị đánh gãy một chân bên phải, không biết tiểu thư có biết việc gì không?"
Bị điểm danh trong chuyện xấu, Vân Yến liền bật dậy.
Thân thể của Vân Yến vẫn còn khá yếu nên người khác nhìn vào, cũng chỉ thấy thân ảnh đơn bạc vô hại của cô cũng nụ cười thiện lương ấy, hận không thể đem cô bỏ vào lồng để không phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Bạch Nhược Đông nhẹ nhàng rũ mắt, nếu như không có sự châm chọc và ác ý ở đáy mắt đó, có lẽ hắn cũng sẽ tin cô còn rất mệt sau chuyện hôm qua.
"Không biết nha." Vân Yến nghiêng đầu đáp, âm thanh nhẹ như bông.
Bạch Nhược Đông liếc mắt nhìn cô, Vân Yến liền cười cười đáp lại.
Thấy Bạch Nhược Đông nhìn mình như vậy, Vân Yến sờ sờ mặt mình, miệng lầm bầm không rõ lời nói.
"Quả nhiên là vì mình đẹp..."
Bạch Nhược Đông cũng không phải người bình thường, tất nhiên Vân Yến nói gì hắn cũng sẽ nghe thấy, nhưng khuôn mặt hắn vẫn luôn duy trì vẻ lạnh nhạt, tựa như băng sơn nam vương ở trên đỉnh núi tuyết cao, khó mà chạm tới.
"Liên Tích tiểu thư cũng không cần quá tự luyến, mau thay đồ xuống tiếp tôi, đừng để khách chờ lâu làm cho Liên gia lại chịu thêm tai tiếng." Bạch Nhược Đông không có thiện ý nhắc nhở cô một câu, sau đó liền ra khỏi phòng.
Bóng lưng tiêu sái lạnh lẽo tựa như không bao giờ thay đổi lại hiện lên trước mắt cô, Vân Yến híp mắt, lại lười nhác kéo gối ngủ tiếp.
Chị Tươi tức giận đến muốn khóc nhưng cũng không nỡ mắng cô, chỉ ân cần dỗ ngọt cho cô tỉnh dậy.
Vân - trẻ trâu - Yến: "..."
Cảm thấy mình rất giống mấy đứa trẻ trâu.
Được rồi, tỉnh dậy thì tỉnh dậy!
Định làm khó dỗ ngọt ai chứ?
_________________
Bạch Nhược Đông đã sớm ngồi ở phòng khách để chờ Vân Yến, người hầu đứng sau nhìn hắn, một câu cũng không dám nói.
Hôm nay Bạch Nhược Đông mặc bộ thường phục là áo sơ mi trắng và quần jean đen nhưng trên người hắn lại trông như đồ hiệu cao cấp, khí chất của hắn dường như bất chấp tất cả các loại quần áo, có lẽ mặc áo rách cũng sẽ không làm hắn bị quê mùa.
Người đàn ông một câu cũng không nói, ánh mắt trầm đục không chút độ ấm mang theo sự già cỗi dày dặn vẫn luôn hướng về phía cầu thang.
Thật ra hắn vẫn chưa chuẩn bị lý do để đến đây, chỉ đột nhiên muốn đến đây mà thôi.
Có lẽ là vì ngẫu hứng.
Một hình ảnh chợt xẹt qua đại não, khiến khóe môi Bạch Nhược Đông chợt câu lên một chút, nhưng rất nhanh liền hạ xuống khiến người hầu không nhịn được dụi mắt vài cái.
Là bọn hắn nhìn nhầm phải không? Làm gì có chuyện Bạch quỷ dữ nở nụ cười.
Tin đồn về Bạch Nhược Đông vốn đã lan truyền khắp hào môn thế gia, hắn lạnh nhạt, nghiêm túc, lại tàn nhẫn vô cùng, có người từng nói có lẽ công việc chính là bạn đời của hắn.
Bởi vì họ chưa bao giờ thấy hắn nhiệt tình với ai ngoài công việc nha.
Rắc rắc------
Không gian chợt dao động, một vết rách hiện ra trước mắt Bạch Nhược Đông.
Sắc mặt Bạch Nhược Đông có chút tái lại, hắn ngay lập tức quỳ một chân xuống, âm thanh kính trọng mười phần: "Lục chủ thần."
Từ trong vết rách xuất hiện một người đàn ông trông vô cùng đẹp mắt, là loại đẹp một cách ấm áp ôn nhu không khuyết điểm, ai ai nhìn vào cũng liền có hảo cảm.
"Gọi ta là Phỉ chủ thần được rồi." Phỉ Khương nhàn nhạt nói, giọng nói lạnh lùng trái ngược ° so với vẻ ngoài của hắn.
"Phỉ chủ thần." Bạch Nhược Đông vẫn luôn cúi đầu, hèn hạ đến cùng cực.
Phỉ Khương liếc nhìn Bạch Nhược Đông, cũng không có kêu hắn đứng dậy.
Không gian từ khi Phỉ Khương đến liền đứng yên, không một ai nhúc nhích.
"Nhiệm vụ cuối cùng để ngươi được gặp Nam Cung Tịch Y chính là tiêu diệt những nhiệm vụ giả không có hệ thống xuất hiện ở vị diện." Phỉ Khương thật sự lạnh nhạt đến đáng sợ, cả người Bạch Nhược Đông đều muốn bị đông cứng.
Hô hấp của Bạch Nhược Đông ngừng trong phút chốc, một lúc sau mới khó khăn đáp, "Được thưa ngài, chắc chắn tôi sẽ hoàn thành tốt."
Phỉ Khương nghe vậy liền đứng dậy, một cái liếc mắt cũng không có để lại liền rời đi.
"Thất bại thì cũng đừng mong gặp Nam Cung Tịch Y một lần nào nữa."
Âm thanh như vang vọng trong lỗ tai của Bạch Nhược Đông, là Phỉ Khương dùng ý nghĩ truyền lời nói này đến cho hắn.
Ánh mắt Bạch Nhược Đông tựa như con thú bị vứt bỏ, vô cùng đau khổ.
Chẳng phải Tịch Y là cô sao?
Hà cớ gì phải lừa hắn?
Bảo hắn giết cô chẳng khác gì bảo hắn giết Tịch Y?
Nhiệm vụ này có hoàn thành cũng không có thù lao.
Còn cô, hắn có gặp cũng không có chạm đến được.