Hình ảnh mờ nhạt đột nhiên hiện lên trong đầu Vân Yến, bi thương mà âm trầm, nhưng cô còn chưa kịp nhìn rõ nó đã vụt tan biến mất.
Hàng mi dài khẽ động, Vân Yến mở mắt ra, suy tư nhìn bầu trời trong xanh trước mắt.
Mơ sao?
Cô mà lại mơ được sao?
Linh hồn không thể mơ được, đã là linh hồn thì mơ bằng cách nào chứ.
Ánh nắng sớm mai chiếu lên tán cây, hoa đào vì thế mà rực rỡ khoe sắc, liên tục rơi xuống người thiếu nữ bên dưới.
Một đêm ngủ ở bên ngoài, Vân Yến thật ra cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ là hoa rơi quá nhiều nên đã vùi lấp cả người cô, chỉ còn phần đầu là chưa bị sao.
Nhìn cây hoa anh đào bên cạnh mình, Vân Yến liền bật người dậy.
"Con nhỏ hoa đào yêu kia, một là mi rời khỏi đây, hai là bị ta hôi phi yên diệt, ngươi chọn gì?" Cô cong khóe môi, lạnh lùng lên tiếng đe dọa.
Dường như hoa anh đào yêu cũng sợ hãi cô cho nên liền làm cho mấy bông hoa đã vùi lấp cô tan biến, chỉ để lại mùi thơm của anh đào vấn vương trong không khí.
Một cô bé chừng tám tuổi hiện ra trước mặt Vân Yến, mái tóc màu hồng nhạt, mắt như viên đá ruby lấp lánh xinh đẹp, đôi má bánh bao trắng trẻo hơi phình ra, thoạt nhìn ngoan ngoãn lại đáng yêu.
"Chi Chi, ta tên Chi Chi.
" Chi Chi rụt rè nói, âm thanh ngọt ngào vô cùng.
Vân Yến nheo mắt, giọng nói cũng không hòa hoãn được bao nhiêu, "Ta không cần biết.
"
"Chi Chi! chỉ là rất muốn ở bên cạnh cô nương.
" Chi Chi đáng thương làm nũng.
"Liên quan gì đến ta? Ngươi muốn bên cạnh ta thì ta buộc phải đáp ứng ngươi sao?"
Tuy giọng nói ngọc ngà nhưng lời nói lại khắc nghiệt cùng gai góc khiến cho Chi Chi không tự chủ mà run thân mình.
"Ta có thể chữa thương, lại có tu vi ngàn năm, bây giờ cũng đã hóa hình, chắc chắn sẽ giúp được cho cô nương!" Chi Chi không cam lòng, kiên nhẫn thuyết phục cô.
Lạnh nhạt vung kiếm, Vân Yến hướng kiếm về phía Chi Chi, không một chút hảo ý nói: "Đừng thách thức lòng kiên nhẫn của ta, ta không có nhiều thời gian với ngươi.
"
"! còn có thể tạo huyễn ảnh, có thể giúp cô nương có một giấc ngủ ngon như hôm qua.
" Giọng của Chi Chi bé dần, sau đó tắt hẳn, cô bé cúi mặt không dám lên tiếng nữa.
Sát ý cùng hắc khí bao quanh thanh kiếm quá nồng đậm, nó làm cho Chi Chi cảm thấy bản thân đang kề cận cùng tử vong, run sợ tràn ngập trong lòng.
Nghe Chi Chi nói vậy, ý cười trong mắt Vân Yến tăng lên vài phần.
"Từng có một con rùa biển vì ta mà cắt mai của nó, dùng mai rùa của nó thể hiện sự trung thành.
Từng có một con phượng hoàng, nguyện cạo trụi bộ lông mà nó yêu nhất để may thành một bộ quần áo tặng cho ta.
" Vân Yến ngừng lại một chút, ánh mắt rét lạnh đến thấu xương khẽ lướt qua Chi Chi, "Vậy một cây anh đào thành tinh như ngươi, có thể làm gì cho ta?"
"Ta! " Chi Chi thở dốc, không biết phải nói gì.
Nó có thể làm gì đây?
Nó chỉ đơn thuần muốn ở bên cạnh cô để tiếp tục tu luyện, đợi một ngày nào đó có thể phi thăng thành thần.
Mấy thứ nguyện mãi trung thành ấy, nó chưa từng nghĩ tới.
Thấy Chi Chi đã đuối lý, lại hoảng sợ nên Vân Yến cũng không còn hứng làm khó nó nữa.
"Được rồi, ngươi có thể biến đi.
" Cô lạnh nhạt, vẫy tay đuổi người.
Chi Chi thấy vậy cũng đành rời đi.
Nó đã đem bản thể từ vườn hoa của Hoa Tình Thiên Tiên đến đây, nay lại phải đem đi, đây là một việc tốn sức đến cỡ nào chứ.
Nhưng mà nó cũng không oán trách, cũng không biết nghĩ gì mà từ khi ra khỏi chùa Cao Lâm, khuôn mặt vẫn luôn suy tư.
__
Sáng sớm trước cửa chùa Cao Lâm đã náo nức rộn ràng, hầu như tất cả hòa thượng trong chùa đều tụ tập ở đây cùng vài người trong thôn làng.
Vân Yến cũng không đi ra khỏi chùa bằng cửa trước mà ngự kiếm bay đến gần cây đại thụ gần chùa, sau đó ngồi chờ bọn họ chào tiễn biệt Khải Đồ.
Từng người từng người vui vẻ chúc Khải Đồ bình an, nụ cười ôn nhu, tiếng nói dịu dàng, không khí thật ấm áp biết bao.
Đối lập hoàn toàn với sự cô độc nơi cô.
Dân làng cũng rất quý Khải Đồ cho nên rất nhiều người đến thăm nhưng phần lớn vẫn là mấy cô thiếu nữ tiểu thư đài các, xinh xắn mĩ lệ, hương phấn tràn đầy.
Đang trò chuyện cùng mọi người, dường như Khải Đồ cảm nhận được ánh mắt của Vân Yến cho nên mới lướt nhìn cô, nở nụ cười nhạt.
Vân Yến rũ mi, tiếp tục ngồi trên cây ngắm cảnh.
"Tiểu tỷ tỷ!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của trẻ con, Vân Yến hướng tầm mắt xuống dưới, thấy hình bóng quen thuộc, cô thật ra có chút bất ngờ.
"Tiểu tỷ tỷ!" Dường như cô bé ấy sợ Vân Yến không nghe thấy giọng mình, cho nên lại cố gắng kêu thêm một tiếng.
Thiếu nữ vận một thân tím nhảy xuống, đáp đất nhẹ nhàng mà xinh đẹp, thản nhiên bước đến gần cô bé ấy.
"Có chuyện gì sao tiểu muội?"
"Hôm qua ta có chỉ đường cho tỷ đó, tỷ có nhớ ta hay không?" Cô bé hai mắt sáng quắc hào hứng hỏi cô.
Vân Yến nghĩ nghĩ một chút sau đó gật đầu.
"Tốt quá! Tiểu tỷ tỷ, hôm nay tỷ có thể đến nhà của ta chơi hay không?" Cô bé vui vẻ đề nghị.
"Không thể, hôm nay ta phải đi rồi.
" Vân Yến thẳng thắn từ chối.
"Vậy à! " Giọng nói của bé gái hơi chùn xuống, rõ ràng là hụt hẫng.
"Có duyên ắt sẽ gặp lại, hà cớ gì phải lưu luyến?"
Âm thanh trang nhã vang lên đều đều, chậm rãi mà dễ nghe.
Vừa nghe, Vân Yến đã biết ngay là ai nói.
Khải Đồ không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh Vân Yến, một thân cà sa trắng sạch sẽ tinh tươm, vì khoảng cách khá gần, Vân Yến còn có thể ngửi thấy mùi bạch đàn nhàn nhạt từ người Khải Đồ.
"A! Hòa Minh hòa thượng!" Cô bé vừa thấy Khải Đồ liền hứng khởi lên, cả người như vừa uống thuốc răng lực.
"A di đà phật, đã lâu không thấy tiểu thí chủ.
" Khải Đồ hơi cong môi, cười như không cười.
!
Nhìn hai người trò chuyện vui vẻ như vậy, Vân Yến thật ra cũng cảm thấy mình dư thừa nên liền rời đi trước.
"Thí chủ.
"
Lại thí chủ à!
Vân Yến xoay người, khẽ đáp.
"Cao Sơn đại sư.
"
Cao Sơn đại sư hiền hòa mỉm cười, bất ngờ được che giấu ở đáy mắt.
Người thiếu nữ đối diện vẫn như hôm qua, vẫn mỹ bất thắng thu nhưng bây giờ đã có phần lạnh nhạt, tàn nhẫn hơn, lại ẩn ẩn có sát ý phát ra từ đáy mắt.
Mỹ bất thắng thu: Đẹp không sao tả xiết.
"Ta nếu đã nhận việc, tất nhiên sẽ hoàn thành tốt đẹp, yêu cầu của khách hàng ta cũng sẽ tiếp nhận cho nên đại sư cũng không cần quá lo lắng.
" Vân Yến hơi mỉm cười, không có siểm nịnh cũng không mỉa mai.
Cao Sơn đại sư nhìn Vân Yến một lúc với đôi mắt thấu triệt trong sạch, ông ta hiền từ mà nói với cô.
"Khải Đồ tu phật là việc đã định, bụi trần phàm tục
vốn không thuộc về hắn, nhưng nếu phận đã định, duyên đã vậy, ngài cũng không cần phải buộc mình buộc người, huyết tinh cùng Phật quang vốn đối lập, buông bỏ hay không là do thâm tâm mỗi người.
"
Nghe vậy Vân Yến hơi đần mặt, cô mím môi suy nghĩ.
Cô có thể nói rằng mình không hiểu được không?
Gặp nhau mới một ngày đã nói nhiều như vậy, chắc không phải ông ta đã xem được cái tương lai chết tiệt nào đâu nhỉ?
Tiễn biệt đã xong, mọi người đều rời đi, chỉ còn mấy cô thiếu nữ luyến tiếc nhìn ngắm Khải Đồ cùng vài vị hòa thượng luôn kề cạnh Cao Sơn đại sư.
Vân Yến hiện tại có chút phiền não.
Vừa nãy Tinh Tú vừa bảo nó phải nâng cấp, có lẽ cô sẽ không dùng nó được trong một thời gian dài.
Tìm kiếm trong không gian vài thứ vũ khí, rốt cuộc cũng tìm ra được một thanh kiếm tầm thường, thậm chí là có chút cũ kĩ.
Kệ vậy, có gì dùng đó, huống gì thanh kiếm này cũng từng chọt chết một con quỷ vương, sẽ không vô dụng đến vậy.
Khải Đồ đồ từ phía chùa đi tới, ôn hòa kêu một tiếng.
"Nữ thí chủ, mau đi thôi, nán lại lâu trời sẽ sớm tối.
"
Vân Yến không phản đối, cất thanh kiếm vừa chọn được vào không gian, cô bình tĩnh bước đi trước, theo sau là Khải Đồ.
Hai bóng hình tưởng chừng như đối lập nhưng dường như trong một phút giây nào đó đã lồng vào nhau, hòa lại thành một.
Thấy vậy, Cao Sơn đại sư thở dài.
"Phật Tổ trước giờ chưa hề cưỡng cầu một ai, một sư phụ như ta có thể cưỡng cầu đệ tử như hắn sao?! " Cao Sơn đại sư nhắm đôi mắt lại, giọng nói có phần xót xa.
"A di đà phật, âu cũng là duyên, không thể cưỡng cầu, không thể cưỡng cầu! "
Giọng nói của Cao Sơn đại sư không to nhưng cũng không nhỏ, đủ cho bản thân nghe, vừa nói ông vừa xoay người bước vào chùa.
Mấy hòa thượng còn lại cũng theo sau mà bước vào, Chùa Cao Lâm lập tức khôi phục lại vẻ yên tĩnh cùng hương khói thiêng liêng như trước, một chút động tĩnh cũng không có.
.