"Mộc Doanh Doanh công chúa, ta họ Chính tên Nghĩa, do Mộc quốc vương nhờ đến đây cứu cô, vậy mà cô còn không tin hay sao?"
Giọng nói của Vân Yến có phần nghiêm túc hơn hẳn, khuôn mặt hiện ra nét chính nghĩa hào hùng, dường như cô cảm thấy đau đớn khôn nguôi khi công chúa không tin mình.
Vân Yến tin tưởng rằng với sự chân thành này của cô mà Mộc Doanh Doanh sẽ nhận ra cô là người tốt hàng thật giá thật.
Nghe vậy Mộc Doanh Doanh hơi há miệng, hai tay bấu chặt lại, giọng nói hiện rõ sự vui mừng, "Ngươi thật sự là do phụ vương nhờ cậy đến cứu ta?"
Nàng ta biết phụ vương sẽ không bỏ rơi nàng ta!
Vân Yến nâng cao khóe môi, thần bí đáp: "Đúng vậy."
Đôi mắt u ám của Mộc Doanh Doanh nghe vậy liền sáng bừng lên, tràn đầy sinh cơ.
Thế nhưng rất nhanh liền chùn xuống, đáy mắt lại như cũ tuyệt vọng.
Vân Yến nhìn thấy diễn biến cảm xúc trên khuôn mặt Mộc Doanh Doanh, không khỏi nhướng mày.
Cô công chúa này vui buồn quá nhanh đi?
"Ngươi sẽ không thắng nổi hắn đâu." Nàng ta lắc nhẹ đầu cười khổ, "Nếu phụ vương đã có lòng cứu ta, xin hãy về bẩm báo cho phụ vương rằng ta đã mất đi trong sạch, dẫu có về được cũng sẽ bị người đời phỉ nhổ.
Thà ta ở đây, bị Ngu Hề mãi dày vò, còn hơn là đi về Mộc Tinh với tấm thân đã bị vấy bẩn, còn hơn là Mộc Tinh bị Ngu Hề phá hoại."
Quả nhiên là một cô công chúa có suy nghĩ rất thấu đáo, một lòng vì dân vì nước.
Một cô công chúa từ khi sinh ra đã phải mang trong mình một trách nhiệm đó chính là liên hôn chính trị, thì việc mà nàng ta cần làm cho đến lúc liên hôn là ăn ngủ, chơi bời kĩ càng là được rồi.
Thế nhưng ai nghĩ một cô công chúa vốn được sinh ra với mục đích như vậy lại một lòng thương xót dân chúng, một lòng nghĩ về phụ vương?
Nếu không bị Ngu Hề bắt, có lẽ Mộc Doanh Doanh công chúa sẽ làm được vài chuyện nên trò.
Nhưng thật đáng tiếc, cuộc sống này vốn không có chỗ cho từ "nếu".
Đột nhiên giọng lại vang lên trong đầu cô, vội vàng gấp gáp như bị chó rượt: "Vân Yến! Ngu Hề đến, mau mau trốn."
Bị thúc giục, Vân Yến liền hướng mắt về phía cửa phòng, sau đó nhìn Mộc Doanh Doanh, cười cười nói "Công chúa, lát nữa lại gặp."
Bỏ lại câu đó, Vân Yến liền biến mất.
Mộc Doanh Doanh vẫn còn chìm trong buồn thương cho nên cũng không kịp nói gì với cô.
Thấy cô đã đi, Mộc Doanh Doanh lại thở dài.
"Ôi chao? Ai là người đã chọc tiểu công chúa của bổn ma thần thở dài vậy?"
Âm thanh trầm thấp quyến rũ vang bên tai Mộc Doanh Doanh, lại có hơi ấm phả vào khiến cho tai nàng ta hơi ngứa.
Mộc Doanh Doanh vừa nghe đã biết là ai, sắc mặt lập tức trở nên lạnh nhạt, không còn chút ưu phiền nào chỉ còn sự chán ghét được giấu sâu nơi đáy mắt.
"Ma thần." Mộc Doanh Doanh từ tốn đáp, "Không ai làm ta phải thở dài cả, chỉ là ta suy nghĩ đến một vài điều khiến ta bận tâm."
"Vậy sao? Vậy tiểu công chúa ngước mặt lên nhìn ta nha."
Giọng nói của Ngu Hề mang theo uy lực vô cùng lớn làm cho Mộc Doanh Doanh không thể không làm theo lời hắn nói.
Ngước mặt lên nhìn nam nhân đối diện mình, con ngươi vàng kim vẫn như cũ không chút dao động.
Nam nhân trước mặt có mái tóc đen láy dài qua hông, khuôn mặt tuấn mỹ yêu nghiệt, khóe môi được điêu khắc tỉ mỉ luôn cong lên, làn da trắng đến mức tái nhợt như người bệnh.
Y phục màu đen trên người hắn nửa phần trên lỏng lẻo làm lộ ra những múi cơ rắn chắc gợi cảm, với nhan sắc này hắn dễ dàng khiến người ta hoàn toàn chìm đắm vào mị lực của mình.
"Hửm? Ta không còn tuấn mỹ phong lưu đối với tiểu công chúa hay sao?" Ngu Hề đáng thương hạ giọng, tay nắm chặt lấy cằm của Mộc Doanh Doanh.
Hơi ấm lại phả vào khuôn mặt mang theo hương thơm của bạc hà làm cho Mộc Doanh Doanh hơi nhíu mi.
"Ngài rất đẹp." Mộc Doanh Doanh vẫn điềm tĩnh trả lời, mặc cho cái cằm nhỏ của mình đã bị Ngu Hề xiết chặt đến nỗi muốn gãy làm đôi.
"Vậy sao?" Con ngươi đỏ như máu của Ngu Hề hiện lên vài tia mất kiên nhẫn.
Ngu Hề nói xong câu này cũng rút tay lại, lười nhác nằm trên giường, để mặc Mộc Doanh Doanh đứng yên một góc.
Liếc nhìn sang Mộc Doanh Doanh, lại thấy nàng ta không thay đổi sắc mặt, Ngu Hề liền cảm thấy cô công chúa này thật nhàm chán tẻ nhạt.
Ban đầu thì Mộc Doanh Doanh còn có chút phản ứng khi nhìn thấy hắn, khi bị đám ma thú cắn xé thì đau đớn la toáng lên.
Còn bây giờ? Nhìn thấy hắn thì lạnh nhạt, bị ma thú cắn xé thì nhẫn nhịn đau đớn, dù có đau đến muốn chết đi sống lại cũng quyết không kêu rên một câu.
Công chúa quả thực là công chúa nha, lòng tự trọng rất cao.
Ngu Hề nở nụ cười châm chọc.
Hôm nay có lẽ đến đây thôi.
Nghĩ đến đây, Ngu Hề liền ngồi dậy liếc mắt nhìn xung quanh căn phòng, khuôn mặt lạnh nhạt nhìn sang Mộc Doanh Doanh.
"Tiểu công chúa, nàng mời ai đến đây chơi vậy? Tại sao không nói với ta?" Ngu Hề vươn tay ra, rất nhanh đã tạo xong một kết giới xung quanh cả cung điện.
"Ta không có mời." Mộc Doanh Doanh rũ mắt.
Vậy cô gái lúc nãy thật sự không phải là đám người ma tu thật rồi.
"Ồ? Vậy là người ta tự đến à? Người ta có làm gì nàng hay không tiểu công chúa?" Ngu Hề ân cần trò chuyện cùng Mộc Doanh Doanh, nhưng đáy mắt lại hiện lên sát ý cùng đề phòng.
Mộc Doanh Doanh không trả lời, khi Ngu Hề nói với giọng như vậy, tức là hắn đã nắm rõ mọi chuyện trong tay.
Nàng ta có chối cũng không có tác dụng nào, ngược lại còn có thể bị giết chết.
Thái độ của Mộc Doanh Doanh đã chứng minh câu nói của Ngu Hề là chính xác khiến cho hắn lại càng xem trọng vị khách không mời mà đến này.
Sao lại không xem trọng khi khách đến mà hắn không phát hiện, trừ khi khách là thần mới có thể không tạo nên động tĩnh nào.
Mà thần giới vốn dĩ chán ghét hắn, mấy trăm ngàn năm nay chưa có vị thần nào đến thăm hắn khi hạ phàm.
"Khách đến nhà không trà cũng bánh, vậy sao khách không ra đây nhỉ?" Ngu Hề cất tiếng chào hỏi, cũng đã thể hiện mình rất thân thiện.
Thế nhưng đợi một hồi lâu cũng không có ai ra mặt làm cho Ngu Hề có chút buồn bực.
Chợt nhận ra điều gì đó, Ngu Hề cười tủm tỉm.
"Khách đến vì tiểu công chúa sao?"
"Ngươi đoán xem?" Vân Yến đang ngồi trên tủ đồ không nhịn được khiêu khích một chút.
Tai của Ngu Hề rất thính, nghe được âm thanh phát ra gần mình, hắn ngay lập tức liền nhảy lên tủ đồ.
"Không có ở đây?" Ngu Hề nheo mắt, "Thật thú vị."
"Do ngươi yếu nhớt, đừng đổ lỗi do ta thú vị." Vân Yến lạnh mặt đáp lại.
Xin đừng ném kịch bản Nữ nhân ngươi thật thú vị vào mặt cô!
Âm thanh lại lần nữa phát ra ờ một nơi khác làm tăng hứng thú ở Ngu Hề, hắn bật cười thành tiếng vang khắp phòng.
"Chà chà, nữ nhân này quả thực rất thú vị, có hứng thú với chức Ma Hậu hay không?" Ngu Hề cong môi, phong tình vạn chủng.
Ngay cả Mộc Doanh Doanh bên dưới cũng không khỏi bị chấn động bởi nụ cười ấy.
"Thiểu năng giai đoạn cuối." Vân Yến cười lạnh.
Ngu Hề: "..." Được rồi, là một nữ nhân rất cá tính, quả thực là gu của hắn.
"Nếu không chịu xuất hiện ta sẽ giết tiểu công chúa, cảm thấy thế nào? Đề nghị không tồi chứ." Ngu Hề tay chồng cằm, khí thế bừng bừng.
"Ngươi cảm thấy trong tình thế bây giờ ngươi vẫn là kẻ chủ động hay sao Ngu Hề?" Vân Yến búng tay một cái, xung quanh Ngu Hề liền hiện lên một vòng sáng cố định hắn ở một chỗ.
Nhận ra mình đã lọt vào bẫy, lại là cái bẫy phong ấn được hắn và sức mạnh của hắn làm cho Ngu Hề hưng phấn đến tận tế bào.
Là cô dụ hắn nhảy lên đây, tất cả đều là kế hoạch cảu cô, đơn giản mà nhanh gọn.
"Thật xảo quyệt!" Ngu Hề vui vẻ thốt lên.
"Câm miệng." Vân Yến cục súc ra lệnh, từ giọng nói có thể nghe ra sự chán ghét vô cùng.
"..."
Mọi việc chuyển biến quá nhanh làm cho Mộc Doanh Doanh sửng sốt vô cùng, nàng ta nhìn qua nhìn lại vẫn không thấy Vân Yến ở đâu.
Để Mộc Doanh Doanh không loay hoay tìm mình nữa, Vân Yến liền không ẩn mình mà đi đến bên cạnh nàng ta.
"Ngài Chính Nghĩa." Thấy Vân Yến, Mộc Doanh Doanh lập tức nâng váy cúi người nhưng lời nói đầu tiên của nàng ta lại là xin lỗi chứ không phải cảm tạ.
"Xin lỗi ngài vì lúc nãy ta có mạo phạm và xem thường ngài." Mộc Doanh Doanh cúi đầu thành khẩn, "Cũng rất cảm tạ ngài đã khống chế hắn."
"Không có gì." Vân Yến lắc đầu, sau đó xây dựng thêm một thông đạo để ra khỏi đây.
"Chúng ta đi về Mộc Tinh thôi, ta không có nhiều thời gian."
Mộc Doanh Doanh gật gù, ngoan ngoãn đi theo cô, trước khi đi còn nhìn lướt qua Ngu Hề, đáy mắt toàn là một khoảng căm thù.
Bị Mộc Doanh Doanh nhìn với ánh mắt như vậy, Ngu Hề thật ra không quan tâm, ngược lại chú ý nhiều hơn đếm vị khách.
"Ha...!quả nhiên là thật thú vị mà."
Nhìn hai bóng người dần xa, Ngu Hề lại phì cười, tuy tuấn mỹ nhưng điệu cười ấy thật sự giống kẻ điên, hoàn toàn làm nhan sắc của hắn hạ xuống một bậc.