ường như cảm nhận được ánh mắt xem thường của Vân Yến, Khải Đồ chỉ vào đống máu của tên cầm đầu, không mặn không nhạt giải thích: "Người này đã sớm sa vào đại tội, không thể cứu vãn."
"Ồ? Cũng có lý.
Nhưng mà Khải Đồ, nếu nói như ngươi thì ta phạm vào nhiều đại tội hơn cả tên ma tu này đó, thế nào? Ngươi định giết ta không?" Vân Yến dùng tay xoắn xoắn lọn tóc bên vai, vui vẻ hỏi hắn.
Lí do Vân Yến hỏi vậy chỉ để trêu chọc Khải Đồ mà thôi, với cả lúc nãy cô cũng đã chứng kiến được sự khôn khéo của hắn, chắc hẳn câu trả lời sẽ không ngoài dự đoán của cô.
Nhưng mà câu nói khẳng định đầy tùy tiện của Vân Yến đã làm cho Khải Đồ không thể mở miệng được.
Không thể ngờ rằng hắn bị câu hỏi đơn giản này làm khó, cô nhíu mày hỏi.
"Ngươi sợ bản thân không thể giết ta sao?" Hắn mà lại không muốn thực thi chính nghĩa hả?
Nghe Vân Yến nói vậy, hầu kết của Khải Đồ liền giật giật, hắn cười trừ: "Khi thí chủ còn cơ hội để hoàn lương, ta sẽ cố tha độ cho ngài."
Sau đó thì Khải Đồ nhanh chóng lảng sang chuyện khác, lại quay người hỏi thăm hai mẹ con nọ để lại Vân Yến nhìn chằm chằm hắn.
Hai mẹ con kia phỏng chừng là đã bị Vân Yến dọa sợ, cho nên lúc trò chuyện cùng Khải Đồ cứ mãi rụt người không dám nhìn sang Vân Yến.
Song cả hai cũng biết Vân Yến là người cứu bọn họ cho nên lúc sau cũng biết phép tắc mà lịch sự cảm ơn.
Chợt nhận ra đứa con gái trong lòng của nữ nhân tộc Linh Băng này lại không hoàn toàn không tộc nhân Linh Băng, đứa con gái trong lòng nàng ta tuy có mái tóc trắng muốt nhưng màu mắt lại là xanh lục.
Điều này làm cho Vân Yến phần nào hiểu rõ lý do hai mẹ con tộc Linh Băng này phải lang thang khắp nơi, rồi bị bọn ma tu để mắt đến vì nhan sắc kinh diễm này.
Lúc nãy trước khi kết liễu bọn ma tu kia, cô đã sớm tra hỏi bọn chúng lý do bắt hai mẹ con nhà họ, thì ra là do bọn chúng thấy hai mẹ con có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành cho nên sinh ra ý định bắt bọn họ về làm lô đỉnh.
Tộc nhân Linh Băng mà, dù có dòng máu không thuần khiết cũng vẫn rất đẹp.
Bên cạnh đó theo những thông tin cô biết từ thiên đạo thì tộc nhân Linh Băng rất xem trọng dòng máu, bọn họ cho rằng nếu có người có dòng máu không thuần khiết sống trong tộc thì cả tộc sẽ bị trời phạt.
Vì thế khi bọn họ biết trong tộc có người dòng máu không được thuần khiết, họ sẽ giết chết kẻ đó, nhưng vẫn có một số ít đã trốn được và kết cục của bọn họ khônh phải bị lưu lạc thì là bị lợi dụng đến chết.
Tuy không rõ tộc nhân Linh Băng biết được bao nhiêu về lục địa Phong Tinh nhưng Vân Yến vẫn muốn thử một lần.
Đại khái là Vân Yến thấy mình tốn quá nhiều thời gian rồi.
Trong khi Khải Đồ và hai mẹ con đang vui vẻ trò chuyện như vậy, Vân Yến lại không chút khách khí lại gần hỏi nhưng vì trông cô hung dữ cho nên câu hỏi liền trở thành chất vấn.
"Hai người là tộc nhân Linh Băng?"
Quả nhiên nghe cô nói đến hai chữ Linh Băng, hai mẹ con bọn họ liền tái nhợt khuôn mặt định chạy trốn nhưng nhanh chóng bị Vân Yến cản lại.
"Ta không có ý gì với hai người." Vân Yến ngừng một chút lại chỉ tay vào đứa nhỏ bên trong lòng ngực nữ nhân kia, "Ta không thích giết người trước mặt trẻ con."
: "..." Thế tay cô cầm gì đấy? Chất lỏng màu đỏ xung quanh là nước cà chua à?
Nữ nhân tộc Linh Băng thấy cô có chút chân thành nên cũng có chút yên tâm.
Nhưng có lẽ nhìn Khải Đồ đáng tin hơn nên nữ nhân đó liền nấp sau lưng hắn, len lén nhìn Vân Yến một chút sau đó chần chừ nói.
"Chúng ta bị gia tộc đuổi rồi...!cho nên...ta..."
Vân Yến ngay lập tức hiểu ý mà tiếp lời, "Cho nên cô không biết gì về tộc Linh Băng hiện tại cả? Thì mặc kệ cô chứ, ai cần biết mấy thứ đó."
Có lẽ là vì giọng nói của Vân Yến quá mức hung hăng, cho nên Khải Đồ liền trách móc Vân Yến một chút đồng thời cũng an ủi hai mẹ con họ.
"Thí chủ, họ là nạn nhân, không phải tội đồ." Khải Đồ hơi nhíu mày, sau đó ôn tồn với nữ nhân kia, "Ngài bình tĩnh một chút, thí chủ sẽ không làm hại ngài."
Nghe vậy, nữ nhân ôm đứa nhỏ hơi tủi thân cúi đầu, nhút nhát nở nụ cười: "Không sao...ta đã sớm quen rồi."
Thấy ba người họ tình thâm như vậy, Vân Yến giật giật đuôi lông mày, cổ họng phát ra tiếng hừ lạnh.
Cô còn chưa hù dọa hay đòi giết họ mà?
Làm sao lại sợ cô đến vậy chứ?
Không lẽ sắc đẹp này đã không còn như xưa?
Nghĩ vậy, Vân Yến lấy gương từ trong không gian ra nhìn ngắm khuôn mặt của mình một chút.
Thấy rõ được sự nghi hoặc cùng một ít rối rắm ở Vân Yến, não bổ ra một tỉ vấn đề.
"Vân Yến, không cần ghen tị, ngày nào Khải Đồ chả dịu dàng với cô."
Ghen tị?
Chỗ nào trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời này của cô thể hiện sự ghen tị vậy?
Vân Yến che miệng, hai mắt như sao sáng mở to ra như bất ngờ: "Thiểu năng như ngươi cũng biết nghĩa của từ ghen tị sao?"
Nhưng thì thấy rõ ý cười nồng đậm trong đó cho nên cũng không tức giận mà đáp: "Thiểu năng cũng có thiểu năng này thiểu năng nọ, cô đừng quy tất cả là một được chứ?"
"Cả nhà ngươi mới ghen tị với ta." Vân Yến cười lạnh, khuôn mặt âm trầm đáng sợ.
"Giờ cô lại giận chó đánh mèo với tôi à?" bĩu môi.
Vì sự không biết điều của , Vân Yến lại bắt đầu hăm dọa nó.
"Hệ thống khỉ gió gì ta cũng đánh, nói chi đến chó mèo?"
Mấy lời hăm dọa của Vân Yến đã thành công làm cho ngậm ngùi im miệng.
Vân Yến xoa xoa tay mình để cho cái cảm giác muốn đánh người trong mình lắng xuống, trong lòng điên cuồng phỉ nhổ bản thân.
Vân Yến cảm thấy não của mình vẫn là của mình nhưng tâm hồn của mình đã bị điều khiển bởi người khác.
Bản thân ngày càng nóng nảy, chắc chắn là do tên Khải Đồ!
Nghĩ vậy Vân Yến liền lườm nguýt Khải Đồ, lẩm bẩm: "Tên khốn Khải Đồ."
Đột nhiên nghe thấy mình bị mắng, Khải Đồ có chút mơ hồ nhìn cô.
Thấy Khải Đồ như vậy, lửa giận trong đầu cô lại bốc lên.
Còn dám nhìn cô?
Không được, không được, phải bình tĩnh!
Vân Yến lặng lẽ giơ ngón giữa sau lưng mình, sau đó vẫn như ngày thường lạnh nhạt hỏi hắn: "Nhìn gì?"
"Không có gì." Khải Đồ liền cụp mắt quay sang tiếp tục nói chuyện cùng hai mẹ con nhà kia.
Để bản thân không bị ảnh hưởng bởi Khải Đồ mà tức điên lên nữa, Vân Yến liền đi đến nơi cách xa chỗ này một chút.
Dòng suy nghĩ tàn bạo cứ mãi quanh quẩn trong đầu cô làm cho Vân Yến không khỏi vỗ trán.
Cô muốn đấm chết tên Khải Đồ!
Mẹ nó, tại sao lại càng ngày càng cảm thấy hắn khó ưa vậy?
Chưa kịp mắng Khải Đồ xong, đã lên tiếng, âm thanh vô cùng nghiêm túc.
"Vân Yến à, tôi vừa quét linh hồn cô thì thấy có thứ gì đó đang tác động lên linh hồn của cô."
Tác động à, chắc là thứ đó rồi.
Vân Yến xoay chuyển con ngươi, khinh thường đáp lại: "Đó là kiếp nạn mà ta buộc phải vượt qua, không vượt qua thì chết, thế thôi cũng hỏi."
"Nhưng mà...!trước tiên phải nói cô là ai đã, tôi biết người sửa chữa vị diện chỉ là danh xưng của cô.
Cô biết mà, thế gian này ngoại trừ nhiệm vụ giả, chủ thần, hệ thống thì còn nhiều sinh vật có khả năng tương đương hoặc mạnh hơn, có thể đi xuyên không gian và thời gian." .
"Ngươi tò mò? Chưa nghe câu tò mò hại chết người sao?" Vân Yến trợn mắt, cũng không chịu trả lời ý chính của câu hỏi.
"Tôi là hệ thống." mạnh miệng đáp lại.
Vân Yến nhún vai, bày tỏ: "Những sự tò mò không cần thiết luôn dẫn đến cái kết không tốt đẹp, ta không thích nói thì ngươi cũng không buộc ta được."
"Tôi sẽ giúp cô được chứ? Cho dù cô có nghi ngờ tôi đi chăng nữa nhưng tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức để giúp cô." .
Vân Yến chớp chớp mắt, hồn nhiên hỏi lại: "Vì ta đẹp sao?"
không chớp mắt đáp: "Nhân sơ bổn thiện, không cần tự luyến."
Cái hệ thống này lật mặt thật nhanh nha.
Vân Yến câu khóe môi cười nhạo : "Ngươi vừa bảo ngươi là hệ thống."
Bị Vân Yến mỉa mai quá nhiều, có chút mệt mỏi, nó quyết định nói luôn ý chính để cô không còn lòng vòng nữa.
"Không có ai giống cô trên thế gian này cả, cô là giống loài độc nhất." khẽ nói.
"Nãy giờ ta và ngươi cùng nói một ngôn ngữ sao?" Vân Yến cười cười.
bật cười, "Vân Yến à, thật ra tôi là hệ thống cầm đầu của những hệ thống không được tạo ra bởi đám chủ thần đó."
"Ừm?" Vân Yến nhướng mày, điều này thật ra không ngoài ý muốn của cô.
Một cái hệ thống không rõ thân phận tìm đến cô, lại có năng lực hơn tất cả các hệ thống trong Hư Không thì hẳn không phải là một hệ thống bình thường.
Huống chi lại còn vó khả năng đưa cô vào thành của nhiệm vụ giả, nơi đó không phải là nơi muốn vào là vào, muốn đi là đi.
Ngay cả Vân Yến cũng không vào được cơ mà.
"Cô không có chút bất ngờ nào, chắc là đã biết ngay từ đầu rồi nhỉ?" ôn tồn hỏi.
Biết cũng khá thông minh, Vân Yến cũng không ngại mà khẳng định bằng một câu hỏi đầy gai góc.
"Cho nên ta mới có cảm giác ngươi bị đa nhân cách, cần khám không?"
Sự thần kinh kéo dài dai đẳng của Vân Yến đã làm cho buộc phải nói sang chuyện khác, mục đích là để tránh việc cô lại trào phúng nó.
"Tôi khá để ý đến Khải Đồ cho nên đã cho người điều tra hắn, và kết quả là gì cô biết không?"
Khải Đồ?
Vân Yến nhắm mắt lại, "Để ta đoán xem."
"Đừng chơi xấu." trợn mắt, " Ý tôi là không được xem trước tương lai."
Còn biết cô biết trước tương lai cơ đấy?
"Ngươi hẳn điều tra ta rất kĩ cho nên mới hiểu ta như vậy, ngươi thích ta đến như vậy luôn sao?" Vân Yến cắn môi ôm ngực, đáng thương bày tỏ,"Ta và ngươi là hai giống loài khác nhau, chúng ta không có kết quả đâu, xin lỗi vì đã làm ngươi thất vọng."
: "..." Cái đồ thần kinh này!.