Mãi cuốn vào bẫy của Vân Yến, Ciel Avisyan suýt nữa là quên luôn cả mục đích mình đến tìm Rosilatte là gì luôn.
Được rồi, dù gì danh tiếng cũng đã bị vị hôn thê yêu dấu này phá nát, hắn đành mang tiếng xấu này đi cùng Rosilatte vậy.
"Rosilatte, đi thôi, tôi có chuyện cần nói với em." Ciel mặc kệ Vân Yến đang vùng vẫy, hắn vẫn bất chấp kéo cô đi.
Dưới ánh mắt chăm chăm hóng chuyện của mọi người, Vân Yến vẫn rất nhiệt tình vùng vẫy như con cá mắc cạn.
Nhưng chỉ vùng vẫy được nửa đường cô liền ngừng lại, ngoan ngoãn đi theo Ciel.
Hắc liên bông như cô không quen làm mấy chiêu trò níu kéo của nữ chính nên có chút mỏi vai nha.
Không biết mấy nữ chính nọ vùng vẫy nhiều như vậy có mỏi vai hay bị gì hay không nhỉ?
Không cảm nhận được sự cựa quậy của Vân Yến nữa, Ciel liền ngưng lại nhìn cô.
Mặt đối mặt, Vân Yến nhe miệng mỉm cười làm lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, "Có chuyện gì à?"
Ciel thấy thế liền nhíu mày, "Thấy em không còn cựa quậy nữa, tôi tưởng em mệt quá nên ngất."
Vân Yến đăm chiêu suy nghĩ một lát mới đáp: "Tôi biết lựa chỗ ngất mà, nếu có ngất cũng sẽ chọn ngất ở nơi đông người, tốt nhất là ngất ở nơi có nhiều người lắm mồm một chút."
Ciel Avisyan: "..." Thì ra nơi này đối với cô chưa đủ đông? Cũng chưa đủ mấy kẻ lắm mồm à?
"Rốt cuộc là em muốn làm gì vậy? Lúc tôi bảo em đi theo tôi thì không chịu, bây giờ lại vui vẻ chạy theo?" Ciel Avisyan siết chặt cổ tay cô, xem giọng thì chắc hắn đang tức giận lắm.
"Ngài biết việc diễn xuất nhiều sẽ gây mệt mỏi mà cho nên bây giờ tôi đang giải lao một xí đấy mà." Vân Yến nhún vai, lời nói toàn là giễu cợt, "Nếu bây giờ ngài muốn, tôi sẽ tiếp tục diễn nhé?"
Lần đầu tiên bị Rosilatte chọc tức như thế này, Ciel Avisyan không thể không nghi ngờ về danh tính thật sự của cô.
Liệu tính cách Rosilatte Aunties bây giờ là thật, hay là lúc trước mới là thật đây?
Mặc kệ cô có như thế nào, Ciel vẫn phải nói chuyện với cô một chút về sự việc ngày hôm nay.
"Đừng diễn trò nữa, mau theo tôi lên sân thượng, chúng ta có nhiều chuyện cần nói lắm."
___
Sân thượng của học viện này rất rộng, lại còn được trang trí bởi rất nhiều cây cối và các thể loại ma pháp cụ chuyên về bảo vệ, phải nói là vô cùng hoàng tráng.
Bên cạnh một sân thượng hoành tráng là một vị cháu của đức vua có quyền lực không kém gì các hoàng tử, chỉ cần một ánh mắt của hắn cũng có thể đuổi toàn bộ những học sinh vốn đang ngồi hóng gió ở đây rời đi hết.
Chờ cho đến khi sân thượng đã không còn bóng người nào, đám bạn của Ciel Avisyan mới rời đi để nhường không gian cho hai người nói chuyện.
Mái tóc vàng kim của Ciel vốn đã nổi bật, nay đứng dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời, nó đem lại cho Vân Yến cảm giác rất chói mắt.
Ciel đứng quay lưng về phía Vân Yến, giọng điệu thanh lãnh khó gần, nếu có học sinh ở đây, chắc chắn là họ sẽ không tin tưởng được người này cùng vị hoàng tử yêu chiều vị hôn thê ở căn tin lúc nãy là cùng một người.
Mở đầu cuộc trò chuyện là một lời khẳng định đến từ Ciel, "Nghe nói cô đã dùng ma pháp lên người Violet khiến cô ấy suýt nữa là xấu mặt trước mọi người."
Vân Yến bĩu môi, "Nếu như tôi nói dạo này ma lực trong người không ổn định nên mới lỡ tay đụng trúng bạn gái của cậu, thì cậu có tin không?"
Ciel Avisyan híp mắt, âm thanh lộ rõ bất mãn, "Bây giờ tôi đang là vị hôn phu của cô, sao cô có thể nói Violet là bạn gái tôi?"
Vân Yến: (•‿•).
Chơi trò bắt bẻ à, được thôi!
Cô nhiệt tình lặp lại câu trả lời của mình: "Nếu như tôi nói dạo này ma lực trong người không ổn định nên mới lỡ tay đụng trúng Violet Phatasdra của cậu, thì cậu có tin không?"
Lúc này, Ciel Avisyan mới hài lòng một chút, hắn tiếp tục đặt ra câu hỏi cho cô.
"Cô ghét Violet đến nỗi vậy à?"
Câu hỏi này làm Vân Yến phải khoanh tay suy nghĩ vài phút.
Cả nguyên chủ và cô đều không ghét những người chăm học như Violet Phatasdra, thật ra bây giờ cô còn có chút thích cô ta là đằng khác.
Mà người xưa thường nói thương cho roi cho vọt đó.
Suy nghĩ xong, Vân Yến liền lắc đầu phủ nhận, "Tôi không ghét tiểu thư Phatasdra chút nào."
Nhưng mà Vân Yến đã đánh giá cao đầu óc của Ciel Avisyan quá rồi, hắn ta không có lưu lại câu trả lời của cô vào não mình mà hỏi tiếp, "Vì sao cô lại ghét Violet đến vậy?"
Xin lỗi nhưng mà...!lát nữa cô có nên nhốt tên thiểu năng này chung với tên Dash kia hay không nhỉ?
Chứ thả hắn ta ngoài đường cô sợ sẽ có người bị sự vô lý của hắn dọa tức chết mất.
Vân Yến mặt vô biểu tình đáp: "Không phải là vì các người tự biên tự diễn, tự suy đoán rằng tôi ghét tiểu thư Phatasdra à?"
Ở kiếp trước, Rosilatte Aunties từ đầu đến cuối chưa hề nói câu ghét Violet Phatasdra nào cả, kiếp này cũng vậy.
Thế thì Ciel Avisyan lấy đâu ra tự tin mà hỏi cô câu hỏi này vậy kìa?
"Rosilatte Aunties!"
"Nhắc tên tôi nhiều quá rồi đấy, thích tên tôi lắm à?" Vân Yến ghét bỏ nhìn Ciel, "Còn câu hỏi nào nữa không, không thì tha cho đôi tai ngọc ngà của tôi đi."
Ciel Avisyan xoay người lại, làm lộ ra khuôn mặt anh tuấn nhưng ảm đạm khó coi.
"Rosilatte Aunties, cô thay đổi rồi, cô chưa bao giờ trả treo như thế này với tôi cả."
Thấy Ciel vào mode nghiêm túc, Vân Yến cũng bật chế độ nghiêm túc (mỉa mai) của mình lên.
"Ciel Avisyan, cậu cũng thay đổi rồi, cậu chưa bao giờ nhìn xấu xí như bây giờ cả." Một tên có tâm hồn xấu xí thì vẻ ngoài cũng không cứu vớt được mi đâu nha.
"Cô nói cái gì?" Khuôn mặt Ciel bắt đầu có xu hướng vặn vẹo, "Một người như cô mà dám chê tôi xấu ư?"
Vân Yến bất ngờ hỏi vặn lại hắn, "Người đẹp người đẹp nết, lại có cả học vấn cao và tài năng như tôi thì làm sao xứng với từ một người? Gọi tôi là học bá, hoặc là mỹ nhân, hoặc là tiên nữ đi."
Đó là trọng điểm à?
Ciel Avisyan: "..." Đừng ai cản hắn đấm chết con nhỏ Rosilatte này!
"Nói cho cậu biết này, tôi đáp ứng việc làm vị hôn thê của cậu là vì sự phát triển của gia tộc Aunties, cũng vì mệnh lệnh của cha thôi đấy." Vân Yến đặt hai tay ra sau lưng, "Không có tình yêu gì trong đây đâu."
"Giả dụ như tôi thật sự có tình cảm gì đó với cậu thì bây giờ Violet Phatasdra đã bay ra chuồng gà ngồi chơi rồi, chứ không có cơ hội để mà đi bêu rếu tôi đâu."
Ánh mắt Ciel Avisyan nhìn Vân Yến từ tức giận chuyển sang hoài nghi.
Làm sao Rosilatte Aunties lại biết việc Violet kể về cô với bọn họ được chứ?
Có lẽ nào trong đám người bọn họ có gián điệp ư?
"Rosilatte, tôi không biết cô nghe việc Violet làm vậy từ ai nhưng những việc cô ấy nói chưa bao giờ sai cả." Ciel Avisyan tự tin ưỡn ngực nói tiếp, "Vì thế người có lỗi ở đây là cô!"
Ôi trời!
Vân Yến đau khổ ôm ngực vì sang chấn tâm lý bởi câu kết luận vô cùng xuất sắc và tuyệt vời của Ciel Avisyan.
, mi nói đi, đây là thế giới Mary Sue đúng không?
Từ khi ta đến vị diện này, ta chưa bao giờ gặp một ai có đầu óc cả, đám người này cứ như bị hút hết chất xám ra khỏi não vậy đó, ngốc nghếch đến mức ta phải bất lực.
Nghe thấy tiếng lòng của Vân Yến, lặng lẽ ngoi lên đáp: "Ký chủ nghĩ sao thì chính là vậy."
"Ta nghĩ ngươi là đồ ngu."
"Vậy từ bây giờ tôi là đồ ngu." tỉnh bơ khẳng định.
"Được rồi, Đồ Ngu, bây giờ im lặng đi." Vân Yến khinh bỉ.
Đồ - - Ngu: Tụi nó lại được ký chủ đặt thêm tên mới nữa nè.
Nhận ra Vân Yến không để ý đến mình, Ciel Avisyan cay cú đến nỗi tung ra luôn chiêu cuối: "Tôi sẽ hủy hôn với cô."
Vân Yến gật đầu, "Được thôi, ngày mai mời gia đình cậu đến gia tộc Aunties để bàn kĩ hơn về việc này nhé."
Ciel Avisyan: (╯°□°)╯︵ ┻━┻
Đây cmn không phải là hiệu quả mà hắn muốn!
Đáng nhẽ ra Rosilatte Aunties phải cầu xin hắn giữ lại hôn ước này chứ!
Chẳng phải cô ta bình thường sợ nhất là việc cha sẽ thất vọng vì mình không làm đúng ý cha hả?
Trước khi rời khỏi sân thượng, Vân Yến vẫn lịch sự vẫy tay chào Ciel.
"Vậy tôi đi đây, chúc thiếu gia Avisyan một buổi chiều thật tốt lành nhé."
"Chờ---"
Ciel Avisyan định nói gì đó, nhưng tiếc là Vân Yến chạy đi quá nhanh, hắn không kịp nói thì cô đã đi mất dạng.
_
"Tiểu thư."
"Mừng tiểu thư trở về ạ."
Vân Yến còn chưa bước vào nhà, bọn người hầu của nhà đại công tước đã xếp thành hai hàng dài từ cổng vào nhà.
Cô chớp mắt nhìn họ mấy giây rồi hài lòng bước vào trong.
Xem bộ hôm trước ra tay đánh Dash Aunties thật sự là một hành động sáng suốt của cô, vừa cho tên đó ăn hành, tiện rèn giũa lại luôn cái nết của đám người hầu này.
Vừa bước chân vào trong nhà chính, quản gia của gia tộc Aunties đã hớt hải chạy đến nơi cô đang đứng.
"Tiểu--- tiểu thư, tam thiếu gia ngài ấy mất tích rồi!"
Vân Yến nhướng mày, "Mất tích?"
Mới có một ngày mà anh trai đã không nhịn được mà chạy đi tìm Violet rồi à?
Quản gia cắn môi nhìn cô, "Lúc nãy thiếu gia bảo mình đói quá nên tôi mới làm theo cách mà tiểu thư hướng dẫn để mở lồng ra rồi đưa ngài ấy vào phòng bếp.
Ăn xong thì Tam thiếu gia lại bảo muốn đi vệ sinh nên tôi đã đứng canh ở ngoài, nhưng sau khi tôi vào thì không thấy ngài ấy nữa."
"Anh ta chui vào bồn cầu rồi trốn đi hả?" Vân Yến ồ lên một tiếng.
Quản gia nghẹn vài giây: "...!Tất nhiên là Tam thiếu gia dùng ma pháp để trốn đi rồi ạ."
"Anh trai ta làm gì có ma pháp không gian." Vân Yến trợn mắt, "Chắc là bạn gái của anh ta đến cứu anh ta chăng?"
Quản gia nghe thấy vậy liền tròn mắt.
Tính tình Tam thiếu gia như vậy mà cũng có bạn gái được à?
"Quản gia, ông già rồi nên mới không biết bạn gái anh trai của ta cũng là bạn gái của cựu vị hôn phu của ta đấy." Vân Yến nhiệt tình nói to, tiện cho mấy cái loa phát thanh ngoài kia nghe luôn.
"Tiểu thư...!cô nói nhỏ thôi." Không biết được suy nghĩ của Vân Yến cho nên quản gia rát lo lắng khi cô nói lớn như vậy.
Trong gia tộc Aunties này, cũng chỉ có mình ông quản gia già này là thật lòng quan tâm đến Rosilatte Aunties thôi.
Nhưng vì đã già nên ông sắp phải nghỉ hưu, số ngày đi làm cũng giảm, vụ việc hôm qua diễn ra đúng ngày ông không đi làm nên mới không cản lại được.
Chứ nếu như mà hôm qua có quản gia ở đây, chắc là hôm nay gia tộc Aunties đã tề tụ đủ để giải quyết mọi chuyện.
Quản gia chính là người hầu chân thành của gia tộc Aunties, ông ta sẽ không để cho bất kì ai trong gia tộc đấu đá lẫn nhau, nên việc thu phục ông ta rất khó.
Dash Aunties có dùng tiền hay quyền cũng chả làm ông ta động lòng một xíu nào, vì thế Vân Yến mới tin tưởng giao cho ông trọng trách canh giữ tên Dash.
"Quản gia, ông tin tôi không?"
"Chỉ cần những lời tiểu thư nói là sự thật thì tôi chắc chắn sẽ tin ngài."
"Trước khi nghỉ hưu, ông hãy dạy dỗ lại đám người hầu ngoài kia đi, mọi việc xảy ra đều sẽ do tôi chịu trách nhiệm cả." Vân Yến cong môi cười.
Quản gia liếc đám người hầu ở ngoài một lát rồi gật đầu.
"Còn nữa, hãy cho người lan tin đồn Ciel Avisyan có bạn gái nên từ bỏ hôn ước với tôi đi."
Ông ngập ngừng: "Nhưng mà tiểu thư, việc này nếu như đến tai cha ngài thì..."
"Không cần lo lắng, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi cả."
Quản gia nghe thế cũng yên tâm được mấy phần, sực nhớ ra việc mà con trai mình vừa nhắc đến, ông liền hỏi cô thêm, "Cả việc cha ngài sắp trở về cũng vậy ạ?"
Con trai quản gia hiện tại đang làm việc cạnh cha nguyên chủ, vậy việc cha nguyên chủ sắp về là sự thật rồi.
Vân Yến im lặng ba phút mới đáp, "Đúng vậy."
Quản gia: "..." Vẫn cảm thấy có chuyện không lành sắp xảy ra..