Vân Yến gật đầu, chú ý ăn thanh chocolate của mình, bỏ qua ánh mắt khó hiểu của Lâm Y Thần.
"Nhược Vũ, ai là người dạy con học bùa chú?" Lâm Y Thần nghiêm túc hỏi.
"Tôi tự học."
"Khổng Tước có dạy con không?"
"Tôi xóa khế ước với con công ấy rồi."
Lâm Y Thần thật sự muốn khóc với gia hỏa này, Khổng Tước là linh thú của Khổng gia, nó bảo vệ Khổng gia từ những đời đầu mà bây giờ lại xóa khế ước dễ dàng như thế?
"Sao? Ông cũng nghĩ con công đó bảo vệ được Khổng gia?" Vân Yến cười giễu cợt.
"Ý con là gì?" Lâm Y Thần nhíu mày, chẳng lẽ Khổng Tước đã làm việc gì đó sai trái.
"Không có gì thì tôi về đây." Vân Yến hai tay cầm hai thanh chocolate, bước đi ra khỏi hội thiên sư.
Đột nhiên Vân Yến ngã xuống, mái tóc bạch kim dần dần dài ra, đôi mắt xanh lá cây chuyển màu liên tục.
"Nhược Vũ, con thức tỉnh huyết mạch của Khổng gia!" Lâm Y Thần lập tức cho người bảo vệ cô, đưa cô về nhà.
Trong thời gian thức tỉnh, hầu hết ai cũng trở nên yếu ớt, không có sức lực.
Vì thế mọi người thường tập trung để bảo vệ những người đang thức tỉnh.
Quá trình này diễn ra khoảng hai tháng, trong thời gian này huyết mạch sẽ phát triển, càng thuần khiết sẽ càng mạnh.
Mắt của cô đổi màu liên tục là vì huyết mạch không ổn định.
"Nhược Vũ, trong khoảng thời gian này, con hãy ở trong Khổng gia, không được đi đâu cả, ta sẽ bố trí người bảo vệ con." Ánh mắt Lâm Y Thần tràn đầy quyết tâm.
Vân Yến giật khóe môi, cô chỉ là vấp ngã, thế quái nào lại biến thành thức tỉnh huyết mạch gì đó.
Lại nhớ đến hai tiếng trước, ông chú trước mặt này kể đủ chuyện về các trường hợp thất bại trong khi thức tỉnh huyết mạch để khiến cô sợ hãi mà ở nhà.
"Được rồi, chú cho người giao đến một xe tải chocolate cho tôi là được." Vân Yến vẫy vẫy tay, đi về phòng.
"Nhớ lời chú dặn nhé." Lâm Y Thần lại nhắc nhở thêm một lần rồi mới quay người trở về hội.
Ông hi vọng con bé sẽ thức tỉnh thành công, nếu thành công chắc chắn Khổng gia sẽ có cơ hội phục hưng.
Vì chuyện thức tỉnh huyết mạch này, cô đã bị Lâm Y Thần nhốt trong Khổng gia hơn hai tháng, ngày nào ông cũng đem đến chocolate cho cô ăn, đặc biệt còn là loại chocolate thượng hạng.
Vân Yến bày tỏ mình có thể bị nhốt cả đời cũng được nhưng hệ thống thì không cho phép, nó bóc lột sức lao động của cô, giao thêm nhiệm vụ phụ.
Hệ thống:"..." Ha hả.
"Nhiệm vụ phụ tuyến : Trở thành đệ nhất thiên sư."
Vân Yến cười nhạt, tiếp tục ăn chocolate, ngày mai cô sẽ bắt đầu làm nhiệm vụ, còn bây giờ phải nghỉ ngơi.
_____________
Sáng sớm Vân Yến đã bị hệ thống giục đi làm nhiệm vụ, cô lại là một người rất có trách nhiệm, tất nhiên sẽ đi rồi.
Nhưng mà...tại sao cơ thể của cô lại phát triển xong rồi !!!!
Hôm qua cô còn là một tiểu loli đáng yêu, hôm nay đã là một thiếu nữ.
Vân Yến nhăn mày nhìn người trong gương, cơ thể đầy đặn, chỗ nào cần lớn thì lớn, chỗ nào cần nhỏ thì nhỏ.
Làn da trắng như tuyết, khuôn mặt trái xoan, đôi môi hồng tự nhiên.
Mái tóc bạch kim bây giờ càng nổi bật, đôi mắt xanh lá càng trong veo.
Nhưng mà lớn như thế này thì....!
"Sao thế ký chủ?" hỏi cô, hình như cô đang lo lắng chuyện gì đó.
"Hệ thống, ta lớn thế này thì Lâm Y Thần còn cho ta chocolate không?" Vân Yến cắn môi, vẻ mặt ta không muốn như thế này.
Hệ thống đang chuẩn bị tinh thần để nghe một chuyện gì đó trọng đại, nghe cô nói xong nó liền muốn offline.
Cmn, nó cứ tưởng chuyện gì quan trọng lắm.
"Ký chủ, cô cứ làm đệ nhất thiên sư đi, lúc ấy cô muốn bao nhiêu chocolate liền có bấy nhiêu."
Vân Yến nheo nheo mắt, vừa đi ra khỏi nhà liền bị Lâm Y Thần bắt lên xe, cô liền che lại hai tai nghe Lâm Y Thần nói.
Trong suốt thời gian trên xe, Lâm Y Thần nói rất nhiều, chủ yếu là về việc cô thức tỉnh thành công.
Đến Hội thiên sư, Vân Yến vừa chọn xong nhiệm vụ có tiền thưởng cao nhất thì bị một nữ nhân khác giật đi.
Và nữ nhân đó, không ai khác là nữ chính.
"Nhiệm vụ là này của tôi, cô có chắc làm được không mà lấy?" Tô Nguyệt Đóa nhíu mày khó chịu.
Vân Yến nhìn lướt qua Khổng Tước phía sau cô ta, quả nhiên là vậy, con Khổng Tước này đã định sẵn sẽ phản bội Khổng gia.
Ba cái tát liên tục vào mặt Tô Nguyệt Đóa.
"Nhiệm vụ này là tôi chọn trước." Giọng của Vân Yến lạnh lẽo, nhiệt độ ở sảnh dường như giảm xuống âm độ.
"Cô...cô dám!" Tô Nguyệt Đóa trừng mắt nhìn Vân Yến, vươn tay định tát cô thì bị cản lại.
Một nam nhân có nhan sắc tuyệt mỹ, môi mím lại, ánh mắt đầy cảnh cáo nhìn Tô Nguyệt Đóa.
"Sư phụ?" Mặt Tô Nguyệt Đóa tái nhợt.
"Ngươi còn biết ta là sư phụ của ngươi sao? Tô Nguyệt Đóa." Vô Thi gằn giọng.
"Con...con." Cả thân Tô Nguyệt Đóa mềm nhũn, lắp bắp nói.
"Vô Thi thiên sư, ngài không thể vì một nữ nhân không quen biết mà trách tội Tiểu Đóa được." Bạch Vũ Huyền nhíu mày, đến gần đỡ Tô Nguyệt Đóa.
"Nữ nhân không quen biết? Ha...đây là Khổng gia chủ, Khổng Nhược Vũ, ta nợ Khổng gia một mạng." Vô Thi lạnh lùng nói, khuôn mặt không chút cảm xúc nhìn hai người.
Khổng Tước vốn đã chú ý Vân Yến từ lúc đầu, cô nhìn nó như một người xa lạ.
Nó biết theo Tô Nguyệt Đóa là sai, nhưng bản năng của nó nói rằng phải đi theo nữ nhân này.
Hai người kinh ngạc nhìn cô, không thể nào trong vài tháng mà cô lại lớn như thế này được, là huyết mạch thức tỉnh sao?
Trong đôi mắt Tô Nguyệt Đóa có vài phần u ám, huyết mạch thức tỉnh thì sao chứ, mọi thứ của Khổng Nhược Vũ sớm muộn gì cũng thuộc về cô ta, Tô Nguyệt Đóa tin tưởng là vậy.
Vân Yến vỗ tay một cái, mọi ánh nhìn đều hướng về phía cô:"Trả lại dây chuyền Khổng Vũ cho tôi." Cô nhìn Tô Nguyệt Đóa, mỉm cười thân thiện.
Tô Nguyệt Đóa cắn môi, không thể nào, lúc mình lấy sợi dây đó thì con nhóc này đang ngất mà?
Tô Nguyệt Đóa lập tức phủ nhận:"Tôi không lấy sợi dây Khổng Vũ gì đó."
"Thật sao?...Vậy cái này là gì?" Vân Yến đến gần cô ta, tay cầm lấy sợi dây chuyền mà cô ta đang đeo trên cổ.
"Cái này là của tôi, là tôi được tặng." Tô Nguyệt Đóa lảng tránh ánh mắt của cô, một mực phủ nhận.
Vân Yến nheo mắt, sợi dây Khổng Vũ này được làm ra để tặng cho nguyên chủ, mà người làm ra chính là Vô Thi.
Sợi dây đó cũng không có gì quan trọng, chỉ có vài ba chú pháp để bảo vệ thôi.
Mà cô lại muốn làm khó nữ chính nữa nên mới đòi.
"Tô Nguyệt Đóa, Khổng Vũ là chính tay ta làm tặng cho Khổng gia chủ đây, ngươi còn có gì để chối nữa?" Vô Thi chau mày, anh không biết đồ đệ của mình lâu ngày không gặp lại hư đến thế này.
Tô Nguyệt Đóa mở to mắt, không thể nào mọi việc lại trùng hợp như thế được, là con nhóc đó cố ý sao?
Vân Yến nhướng mày nhìn về phía cô ta, đến bây giờ mà nữ chính vẫn chưa thừa nhận việc xấu của mình, thật là can đảm.