Một ngày đẹp trời Khổng Tước không còn đến van xin cô nữa, đồng thời Vân Yến cũng nhận được tin nữ chính đã được thả ra.
Vân Yến cười sâu sắc, lén lút nấp ở bên đường nhìn Tô Nguyệt Đóa đang làm nhiệm vụ cùng nam chính và con công kia.
"Ký chủ, cô đang làm gì vậy?" tò mò hỏi.
"Không phải ngươi bảo ta phế hai người họ sao?"
"..." Đúng là nó có nói, nhưng mà lúc đó là lỡ lời mà thôi.
Vân Yến kéo mũ xuống che đi đôi mắt mình, mặc thêm áo khoác màu đen dài, nhìn cô bây giờ chẳng khác gì mấy người của tổ chức áo đen trong conan.
Ngay lập tức Vân Yến chạy đến gần Tô Nguyệt Đóa và Bạch Vũ Huyền, đâm một kim châm vào gáy của mỗi người rồi rút ra, mọi việc xảy ra chỉ trong chốc lát, khi bọn họ đã kịp phản ứng thì cô đã cao chạy xa bay.
"Người kia vừa làm gì chúng ta?" Tô Nguyệt Đóa nhíu mày nhìn bóng lưng xa dần của cô.
Bạch Vũ Huyền sờ sờ gáy của mình, lắc đầu.
"Chúng ta tiếp tục làm nhiệm vụ đi, tối nay còn có việc." Khổng Tước thấy hai người đang phân tâm liền nhắc nhở.
"Được."
...!
Đi đến một nơi khá xa, Vân Yến liền lấy từ trong không gian ra một con ruồi, chính xác là một con ruồi đó.
"Lan truyền tin tức ở hội thiên sư, Tô Nguyệt Đóa và Bạch Vũ Huyền không hề có linh lực, trước giờ diệt ma quỷ được là nhờ bảo bối và linh thú của các gia tộc."
Vân Yến nói nhỏ với con ruồi, sau khi nói xong nó liền bay đi mất.
Ngày hôm sau cô mới đến hội thiên sư, vừa đến Tiểu Mai và Tiểu Ngọc đã kéo cô lại ngồi tám chuyện.
Hôm qua có một tin tức rất nóng, chính là Tô Nguyệt Đóa và Bạch Vũ Huyền không hề có linh lực.
Họ diệt trừ được ma quỷ là đều dựa vào bảo bối của các gia tộc và linh thú.
Bạch Vũ Huyền không phải là thiên tài ngàn năm của giới thiên sư, chỉ là Bạch gia bịa đặt mà ra.
Tô Nguyệt Đóa là đồ đệ của đệ nhất thiên sư nhưng lại yếu kém hơn cả thiên sư thực tập.
Bằng chứng chính là ngày hôm qua, khi bọn họ đang làm nhiệm vụ thì có một thiên sư tình cờ đi ngang qua.
Chính mắt anh ta thấy là linh thú Khổng Tước làm hết mọi việc, còn hai người họ thì sợ hãi đứng sang một bên, ngay cả việc vẽ một lá bùa đơn giản họ cũng làm không được, chỉ đứng sau linh thú như một kẻ hèn nhát.
Vân Yến giả vờ bất ngờ, chú tâm nghe hai bọn họ kể chuyện.
"Hai nhân vật chính đến rồi kìa." Tiểu Ngọc chọt chọt tay cô.
Vân Yến quay ra phía sau nhìn bọn họ, coi bộ nam nữ chính còn ổn.
Tô Nguyệt Đóa thực chất đã đỏ bừng khuôn mặt, cô ta biết tin đồn ấy chứ, nhưng chỉ có một phần là đúng.
Bọn họ vốn rất tự tin là thiên sư giỏi nhất của thế hệ này nhưng không biết tại sao hôm qua bọn họ lại không thể vẽ một lá bùa nào, một câu chú đơn giản cũng không thể thực hiện nên họ phải đứng sau Khổng Tước.
Bạch Vũ Huyền nói với cô ta, có thể là do người áo đen hôm qua, cô ta cũng tin là như vậy, bởi vì trước khi gặp người áo đen, mọi thứ đều bình thường.
"Ký chủ, cô hạ gục nam nữ chính dễ dàng thế sao?"
"Hạ gục nam nữ chính dễ dàng như thế thì có nhiệm vụ giả tồn tại sao?" Vân Yến lười nhác đáp, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn Tô Nguyệt Đóa.
"Bọn họ chỉ tạm thời mất đi linh lực trong ba ngày thôi.
Nhưng đối với ta, ba ngày là quá đủ để họ thân bại danh liệt."
Bắt gặp được ánh mắt của cô, Tô Nguyệt Đóa liền quay người nhìn, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau rất tình cảm.
Hệ thống gật gù đồng ý, ở vị diện này thiên sư mà không có linh lực chẳng khác gì người bình thường.
Càng nhìn lâu, Tô Nguyệt Đóa lại thấy nụ cười ấy càng chói mắt, tựa như cô đang cười nhạo cô ta vậy.
Không được, nhất định hôm nay mình đã trở lại bình thường, cô ta cắn môi, nhìn lên bảng nhiệm vụ.
"Tôi muốn làm nhiệm vụ khó nhất trong tháng."
Bạch Vũ Huyền định cản lại vì hiện tại linh lực của bọn họ không ổn định thì bắt gặp ánh mắt quyết tâm của Tô Nguyệt Đóa, hắn đành im lặng chiều theo.
"Vâng." Tiểu Mai lịch sự trả lời rồi bắt đầu tìn thẻ nhiệm vụ.
Nhưng đối với một người cảm xúc đang không ổn định, một câu mà người khác nói cũng là đang mỉa mai cô ta.
Tiểu Mai lịch sự đưa thẻ nhiệm vụ cho Tô Nguyệt Đóa, cô ta thì thô lỗ lấy đi rồi nhanh chóng đi làm nhiệm vụ.
"Cái người này đúng là đáng ghét." Tiểu Ngọc không chịu được mà mắng một câu.
"Hạ hỏa nào, người ta đang mất bình tĩnh một tí thôi." Vân Yến đóng vai người tốt, khuyên bảo Tiểu Ngọc.
"Hừ...bình thường cô ta cũng vậy, có khác gì bây giờ đâu." Tiểu Ngọc bĩu môi.
"À đúng rồi Nhược Vũ, chủ hội dặn chị nói với em là mấy hôm nay chủ hội sẽ đi vắng nên nhờ Vô Thi thiên sư trông em đó."
Tiểu Mai cười cười, đôi tay linh hoạt mở từng viên kẹo chocolate đưa cho Vân Yến.
Đột nhiên Vân Yến lạnh hết cả xương sống, đây là một cảm giác rất quen thuộc.
"Tiểu Vũ." Giọng nói nũng nịu vang lên, là Minh Du.
Minh Du định ôm lấy Vân Yến thì bị cô ngay lập tức né ra.
"Tránh ra."
Lại là giọng nói lạnh lùng đó, Vô Thi nhíu mày, đứng giữa Vân Yến và Minh Du, tạo ra một khoảng cách nhất định giữa hai người.
Vân Yến: "..." Cmn, bảo sao lại quen thế.
"Vô Thi, anh luyến đồng sao?" Vân Yến thì thầm nói nhỏ bên tai Vô Thi.
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Vân Yến, Vô Thu không nhịn được mà cười nhạt, anh thì thầm vào tai cô:"Không, là yêu em."
Vừa nghe xong câu trả lời, da gà Vân Yến liền nổi lên, thế quái nào lại gặp trúng biến thái.
Cô bé mười hai tuổi đứng bên cạnh người nam nhân khoảng ba mươi tuổi trông hai người cứ như cha con, Tiểu Ngọc trêu chọc bọn họ thì bị ánh mắt sắc bén của Vô Thi làm cho sợ hãi.
Đến sau này Tiểu Ngọc mới hiểu ý nghĩa của ánh mắt đó, là ánh mắt cảnh cáo cô đừng hiểu lầm, Vô Thi là yêu Khổng Nhược Vũ chứ không hề xem Nhược Vũ như là con gái.
Nhưng cũng đến sau này Tiểu Ngọc mới hiểu được.
Minh Du híp mắt, tay nhanh nhẹn lấy ra loại chocolate mà cô thích nhất.
Ánh mắt Vân Yến sáng rực, nhích người sang phía Minh Du ăn chocolate.
Vô Thi liếc mắt nhìn Minh Du đầy không thiện cảm, Minh Du cười lạnh nhìn Vô Thi.
Hai nam nhân lại tiếp tục trừng mắt, không khí cả sảnh trở nên âm trầm, ai cũng thấy áp lực từ hai người đó.