"Chị Nhan ơi, sắp đến lúc ra buổi họp báo rồi." Thu Lạc tung tăng chạy đến chỗ Vân Yến, sau đó dúi vào tay cô một viên kẹo chocolate.
"Loại kẹo chị thích nhất này."
Vân Yến vỗ vỗ đầu cô bé, sau đó ăn luôn viên kẹo.
Bộ vest màu đen trên người cô làm tăng độ soái khí cùng lạnh lùng, nữ thần cấm dục, trong đầu của Thu Lạc chỉ nghĩ ra được cụm từ này.
"Chị Nhan, em xin chữ ký của chị được không ạ?" Một cô bé staff đỏ mặt đi đến gần, hai tay cầm lấy một tờ giấy cùng một cây bút lông màu tím.
"Được." Cô hơi nhướng mày, sau đó bắt chước nét chữ của nguyên chủ, ký một chữ Nhan thật to.
Cô bé ấy vui vẻ ríu rít cảm ơn sau đó chạy về làm việc của mình.
Vân Yến chỉnh lại áo vest một chút rồi một thân soái ngất trời mà đi ra ngoài, tiếng chụp ảnh vang lên, mọi máy ảnh đều đổ dồn vào phía cô khiến Nhạc Thư và Cảnh Mộ Hàn có chút xấu hổ.
"Chúng...!Chúng ta đi lại chỗ ngồi đi." Nhạc Thư đề nghị, đôi mắt có vài tia chán ghét hướng về phía Vân Yến.
Cảnh Mộ Hàn gật đầu, lịch sự mà nâng làn váy dài của cô ta lên bậc thang.
Triêu ảnh hậu, Triêu ảnh hậu...!Lúc nào cũng là Triêu ảnh hậu! Rõ ràng cô ta mới là nữ chính mà, tại sao mọi người lại quan tâm đến Triêu Nhan đến thế?
Nếu mọi người biết được bộ mặt thật của cô thì liệu cô có còn được mọi người tung hô, quan tâm như vậy không?
Nhạc Thư dần trở nên âm độc, nhất định cô ta sẽ tìm ra những gì đen tối nhất trong cuộc đời của Triêu Nhan, sau đó phơi bày cho cả thế giới.
"Khụ, tôi là Cao Tường, đạo diễn của bộ phim Độc nhất sủng phi, hôm nay rất cảm ơn các nhà báo và các phóng viên đã đến đây..." Đạo diễn trẻ tươi cười nói, sau đó là đến tiết mục phỏng vấn các diễn viên.
Đầu tiên là Nhạc Thư, vì lịch sự cùng khiêm tốn nên rất được các hảo cảm của các phóng viên, nhà báo.
Kế tiếp là Cảnh Mộ Hàn rồi đến cô.
"Triêu ảnh hậu, cảm nhận của cô về nhân vật Thẩm Nghi này như thế nào?" Phóng viên A chen lấn lên trên, nhìn về phía cô.
"...Chung tình, ngu xuẩn, vì một người nam nhân mà bỏ bê biên cương, làm mất đi lòng tự trọng của nữ tướng quân." Vân Yến nhàn nhạt nói, không hề để ý đến vẻ mặt đen thui của biên kịch ngồi đằng kia.
"Thế Triêu ảnh hậu cảm thấy thế nào về Cao đạo diễn?" Phóng viên B nhanh chóng hỏi.
"Rất có sức chịu đựng, nhiều cảnh NG như vậy mà vẫn bình tĩnh mà chỉ đạo được thì chắc chắn là một đạo diễn tốt."
"NG? Ai là người NG nhiều nhất trong phim vậy Triêu ảnh hậu?"
"Nhạc tiểu hoa đán và Cảnh đàn em." Cô cong khóe miệng, không chút nể nang nào mà nói toạc ra.
"Cô cảm thấy thế nào về hai người họ?"
"Rất yêu thương nhau, kiểu yêu thương trong sáng mà có thể ôm ôm ấp ấp, vỗ về nhau trong chăn."
"..."
"Hiện tại thì Triêu ảnh hậu đã có người trong lòng chưa?"
"Có rồi."
Ngay lập tức mọi phóng viên liền tập trung cao độ, bọn họ chắc chắn phải tập trung rồi vì tin tức về chuyện tình cảm của các minh tinh thường rất được quan tâm.
"Triêu ảnh hậu, cô có thể nói cho chúng tôi đó là ai không?"
Vân Yến cười khẽ, mọi người đều im lặng để có thể nghe được câu trả lời rõ nhất có thể.
"Là chocolate của hãng Urlight."
Mọi người : "..." Cái quần gì vậy? Cô đang đùa chúng tôi đúng không?
"Tình yêu không phân biệt chủng tộc mà." Cô bĩu môi.
Lam Vong ngồi ở phía trên thở phào nhẹ nhõm, thật may quá, cô không có người trong lòng.
"Lam tổng, sắp đến giờ họp rồi." Chu Nhân nhắc nhở.
"Một...!Không dời đến hai tiếng nữa đi." Lam Vong chăm chú ngắm nhìn bóng dáng của ai đó ở bên dưới.
"Vâng."
Nhạc Thư tức giận đến đỏ bừng khuôn mặt, khuôn mặt vặn vẹo kì lạ.
Mặc dù cô nói đúng nhưng nhất thiết phải nói trước các nhà báo như thế này sao? Lỡ như Tư Vũ thấy được thì sao?
Cảnh Mộ Hàn mím môi, tay vỗ về cô ta, ánh mắt không chút thiện cảm hướng về phía Vân Yến đang trả lời câu hỏi của phóng viên.
Đạo diễn trẻ dường như cũng hiểu chuyện đã quá phận liền ngắt lời phóng viên mà chuyển sang chuyên mục khác.
____________
"Tư Vũ, em không có ngủ với Cảnh tiền bối! Anh thà tin cô ta cũng không chịu tin em?" Nhạc Thư mở to hai mắt, giật tay mình ra khỏi tay hắn.
"Nhạc Thư, cô là tình nhân, là tình nhân của tôi! Vậy mà lại cắm cho tôi một cái sừng rõ to, cô nói đi, rốt cuộc ai mới là người cho cô đại vị bây giờ? Là tôi hay là thằng khốn họ Cảnh đó." Cố Tư Vũ siết chặt hai tay, những lời cô nói lúc phỏng vấn lại quanh quẩn trong đầu hắn.
Nhạc Thư run run, trong tim nhói lên từng đợt, hắn...!hắn xem cô là tình nhân ư? Chỉ là một người thoải mãn nhu cầu của hắn thôi sao?
Vân Yến đứng bên đường, không nhịn được mà chậc chậc vài tiếng.
Từ sủng sang ngược luyến tình thâm, quá hấp dẫn, quá cảm động.
Cố Tư Vũ cười lạnh, một tay kéo cô ta lại gần, một tay nâng cằm cô ta lên, lạnh lùng cảnh cáo : "Nhạc Thư, tính mạng của bố cô trong tay tôi, mà thân thể cô thì thuộc về tôi.
Tốt nhất hãy ngoan ngoãn mà làm con chim hoàng yến trong lồng đi."
"Chát..."
"Tát nhau rồi, đỉnh điểm." Vân Yến nhai chocolate, xem vở kịch hay trước mặt.
"Cố Tư Vũ! Anh dám uy hiếp tính mạng của bố tôi như vậy sao? Có nhiều tiền thì sao chứ? Hào môn các người sẽ không bao giờ hiểu rõ tình yêu là gì, tình thân hay kể cả là tình bạn là gì đâu!" Nhạc Thư tức giận mắng, nước mắt ròng ròng chảy xuống.
Cố Tư Vũ nheo mắt, chưa ai dám tát hắn ngoại trừ nữ nhân này, hắn đồng ý là hắn đã phải lòng cô ta nhưng điều đó không có nghĩa là hắn cho phép cô ta cắm sừng mình.
"Tối nay tôi sẽ cho cô biết, thế nào là địa ngục! l" Cố Tư Vũ kéo tay cô ta vào trong xe.
"Cố Tư Vũ, đồ vô sỉ biến thái, thả tôi ra!" Nhạc Thư cắn môi, hai má ửng hồng lên.
Cô ta không muốn bị hắn hành hạ đêm nay đâu, ngày mai còn phải đi phỏng vấn nữa.
"Cô là tình nhân của tôi thì phải nghe lời tôi! "
Sau đó chiếc xe rời đi, ngoài đường rất ít người đi lại, đèn đường đã được mở hết cả lên, gần trụ điện có thể thấy được hình bóng của một cô gái.
"Vậy là xong? Nữ chính đơn giản thế không biết." Vân Yến nhướng mày, nam nữ chính cãi nhau thì chỉ cần lên giường bạch bạch bạch?
Vô vị, nhàm chán.
Đỡ bệnh nên ngoi lên viết, au định cả tuần này không đăng chương mới cơ, bởi vì ngày nào cũng kt tiết với , học bài không kịp T^T nhưng nghĩ đến các cậu liền vác thân đăng chương mới.
Thế nào? Au rất chăm chỉ phải không nè?
( //`ω´//)