Hai món còn lại cũng được Vân Yến tìm thấy một cách dễ dàng, sau hành trình tìm đồ thì Quy Thần cũng đã chủ động nói chuyện với cô nhiều hơn, và cũng bị cô bơ nhiều hơn.
"Triêu Nhan, tôi khát nước."
"Không phải anh đang cầm chai nước trên tay hả?"
"À ừ, tôi quên."
Vân Yến giật mi mắt, tên này đúng chuẩn là não cá vàng, sự việc vừa nói ba giây trước, một giây sau liền quên.
Chú quay phim liền nhân cơ hội này mà quay lại, chà chà một cặp đôi nam nhược nữ cường nha.
Khoảng đến chiều tối các đội khác mới lần lượt về, về nhì tất nhiên là cặp đôi nữ chính nam phụ rồi, hào quang nữ chính không phải chỉ để trưng bày.
Nhạc Thư nhìn về phía Vân Yến, tại sao cô lại tìm ra ba món đồ nhanh như thế chứ? Có khi nào...!là cô ăn gian, mua chuộc tổ biên kịch hay không?
"Chúc mừng mọi người, đội Nhan Thần và đội Thư Hàn đã nhận được chìa khóa của ngôi nhà mà chúng tôi chuẩn bị trước, hai cặp còn lại hãy tự mình tìm nhà để ở qua một tuần tới nha." Minh đạo diễn vỗ tay thông báo sau đó đưa cho cô và Nhạc Thư chìa khóa để vào nhà.
Sau đó là thời gian tìm nhà của hai cặp đôi kia, Nhạc Thư nhìn xung quanh thấy mọi người không để ý đến chỗ Vân Yến liền lại gần.
"Triêu tiền bối."
"Sao? Lại đến kiếm chuyện?" Cô từ tốn hỏi.
"...!Hừ, chị nghĩ tôi không biết là chị mua chuộc tổ biên kịch sao? Chứ một người như chị làm sao có thể giải được mấy câu đố sâu sắc như thế chứ." Nhạc Thư nhếch môi, châm chọc cô.
Vân Yến cảm thán, cuối cùng nữ chính cũng đã gian xảo hơn một chút, không dễ khóc như lúc trước nữa, đúng là trưởng thành rồi nha.
Nhưng là cô không có mua chuộc cái gì cả.
"Đúng là tôi không thiếu tiền nhưng mà cô nói xem, tôi mua chuộc tổ biên kịch để làm gì?" Cô hiếu kỳ hỏi.
"Để tạo dựng thanh danh, để chị trở nên hot như lúc trước.
Triêu tiền bối, chuyện dễ hiểu như vậy mà chị cũng hỏi sao?" Cô ta nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt lóe lên vài tia âm hiểm.
Trong túi quần cô ta có máy ghi âm, chỉ cần Vân Yến lơ là nói ra việc gì đó thì cô ta có thể khiến cô rơi xuống vực sâu rồi.
"Ồ." Nữ chính đơn giản quá, nếu chị mà cần thanh danh thì chị chỉ cần đập tiền vào là xong rồi, việc gì phải rườm rà như vậy.
"..."
Hai người im lặng một hồi lâu, thấy cô không nói gì, Nhạc Thư tiếp tục dùng chiêu khiêu khích.
"Triêu tiền bối..."
"A Cố tổng và Cảnh đàn em đang đánh nhau." Vân Yến nhai thanh chocolate, sau đó la lên một tiếng đủ cho cô ta nghe thấy.
Nhạc Thư ngay lập tức quay đầu, tại sao Tư Vũ lại đánh Cảnh tiền bối chứ, không phải hôm trước cô ta đã giải thích mọi chuyện rồi sao.
Loay hoay tìm hai người họ, một lúc sâu cô ta mới nhận ra mình bị cô lừa, Nhạc Thư tức giận định mắng cô thì không thấy cô ở đâu nữa.
Vân Yến đã sớm trở về căn nhà mà chương trình chuẩn bị, một lần xách năm cái vali đồ lên phòng của mình.
Máy quay phim quay đến cảnh năm cái vali chà bá của cô, chú quay phim nghĩ trong đó chắc là chỉ toàn mỹ phẩm, quần áo...!nên định tắt máy, ai ngờ cô vừa mở vali ra, bên trong bốn cái vali chính là đủ loại chocolate trên cuộc đời này.
Vali còn lại là vài bộ quần áo cùng vật dụng sinh hoạt cá nhân đơn giản.
Quy Thần tình cờ đi ngang qua phòng cô, không khỏi tò mò mà chạy vào hỏi tại sao cô lại đem nhiều chocolate đến thế.
"Tôi không thể rời xa tình yêu bé nhỏ của tôi được." Vân Yến tha thiết nói, sau đó cắn một miếng chocolate.
"..."
___________________
Sáu ngày sau đó mọi việc rất thuận lợi, thuận lợi để cô chọc phá Nhạc Thư, mỗi lần làm xong nhiệm vụ Vân Yến luôn đi tìm Nhạc Thư để phá phách, sau đó giấu luôn món đồ cô ta cần tìm.
Quy Thần tất nhiên là biết nhưng lại không ngăn cản, vì hắn rất thưởng thức sự đáng yêu và thông minh của cô, trong thâm tâm hắn xem cô như là một người bạn tốt khác giới.
Nhạc Thư và Cảnh Mộ Hàn tức đến ói máu nhưng vẫn phải giữ thái độ bình tĩnh trước máy quay, luôn cười cho qua chuyện.
Hai cặp kia không có gì quá đặc sắc nên đạo diễn thường cho máy quay chủ yếu quay cặp Nhan Thần và Thư Hàn, Minh đạo diễn dường như ngửi thấy mùi tiền sau khi kết thúc chương trình.
Ngày cuối cùng, cũng là ngày tổng kết số điểm đã đến, cặp có điểm cao nhất là Triêu Nhan - Quy Thần, cặp có điểm cao thứ hai là Nhạc Thư - Cảnh Mộ Hàn....!
"Chúc mừng hai người, đây là món quà." Minh đạo diễn trao cho cô một thùng chocolate còn Quy Thần thì là một mô hình đồi núi.
Vân Yến nhìn Minh đạo diễn đầy tán thưởng, hiểu ý của cô là rất tốt.
Minh đạo diễn : "..." Thật ra là người đầu tư đưa cho ông, chứ phần thưởng chỉ có mỗi cái mô hình.
"Kết thúc chương trình, mọi người làm tốt lắm." Minh đạo diễn mỉm cười, cả đoàn ai cũng vỗ tay.
Khi đăng tập một của chương trình lên, lập tức fan cp của Thư - Hàn liền nhảy lên la to, sau đó không biết vì sao mà ngay cả cô cũng có fan cp.
Bình luận :
Tủ đồ ngàn năm : Há há há, mọi người có thấy thứ tôi đang thấy không? Thần ca đang làm nũng với Triêu ảnh hậu kìa, moe moe ~~
---> Đi bộ ra biển : Tôi tưởng chỉ có mình tôi thấy, ai ngờ thớt cũng thấy hả [ icon cười té ghế ]
---> Uống nước đi mấy bạn : Tôi cũng thấy đó nhé, lần đầu tiên thấy Thần mặt gỗ nói chuyện nhiều như vậy, còn manh manh đáng yêu cực.
---> Ghế màu xanh : Tại hạ đã trở thành fan cp Nhan Thần, có ai cùng thuyền không vậy ?
---> Hoàng thượng giá đáo : Có trẫm.
......!
Tác giả đáng yêu : Triêu nữ thần mau đến chiếm lấy em điiiii.
Tôi là fan não tàn của Thư Thư : Cặp Thư Hàn là best, ăn ý đến kì lạ, fan cp nhảy lên nào!
Mộ Hàn là lão công của bà : Like like like, lão công vừa dịu dàng lại vừa lịch sự, Thư Thư vừa đáng yêu lại vừa dễ mến.
Best cp.
Gạo trắng thơm thơm : Xem chương trình chỉ để ý đến cách Triêu ảnh hậu giải đố, thông minh vãi.
---> Làm một tảng đá : Đồng ý, thích cách Triêu ảnh hậu giải đố cực, nhanh gọn, xúc tích.
---> Mèo meo méo : Có ai chú ý đến ông chủ tiệm sơn không, ngầu lòi vãi.
---> Gâu gâu gâu : Còn có câu đố không cốc u lan nữa, tôi không tin món đồ cần tìm lại là một cái bình trà luôn ấy, cứ tưởng là phải tìm một loại hoa hiếm chứ, cô gái tên U lan cầm cái bình trà -> Không cốc u lan.
Quỳ tổ biên kịch.
Con ngựa biết nói tiếng người : Mấy người không để ý đến cái vali của nữ thần hả, toàn là chocolate.
Bội Bội muốn giảm cân : Xem tập một đã cười đau bụng, đọc cmt càng buồn cười, Triêu ảnh hậu là người tôi thích nhất trong chương trình luôn ấy.