Lúc Vân Yến tổ chức họp báo để ra mắt tổng giám đốc của Nhan Vọng, fan của cô lập tức hú hét gào rú.
Fan : Tôi biết ngay nữ thần có gia thế không bình thường mà!
Fan : Nữ thần của tôi giỏi quá, tự mình thành lập công ty!
Fan : Tự nhiên cảm thấy xung quanh nữ thần toàn là ánh sáng là sao? Có phải là tôi thích nữ thần quá nên não tàn luôn không?
Fan : Nữ thần có thiếu người làm ấm giường không!!! Chúng tôi sẽ tự nguyện dâng mình cho nữ thần.
Fan : Nữ thần !!! Chị rất hoàn hảo, chị có tất cả...!Nhưng rất tiếc là không có em!
Fan , , , nhìn fan , sau đó bắt đầu đuổi đánh fan .
Sau khi Cố Tư Vũ bị bắt vào tù vì tội cố ý gây thương tích và cố ý giết người thì Nhãn Hà đã vui vẻ mua chuộc bọn tù nhân để ngày ngày đánh đập hắn, khiến Cố Tư Vũ thân tàn ma dại.
Nữ chính được cứu sống kịp thời, ngay lúc cảnh sát ập đến thì Nhạc Thư chỉ còn thoi thóp, bụng to chảy đầy máu.
Cô cũng không ngờ là Nhạc Thư có thai, theo như cô đoán, có thể là do cái thai này không rõ của ai nên Cố Tư Vũ mới tức giận nổi sát tâm mà đâm cô ta.
Cả căn phòng trọ lộn xộn, bốc lên mùi hôi thối khó chịu, các cảnh sát không khỏi nhíu mày.
Vì trong nhiệm vụ không bảo phải xử lí cả Nhạc Thư nên Vân Yến cho người trả nữ chính về với gia đình, yên bình sống qua ngày.
Quản lý tốt Mạc Phàm đã sớm bị Lam Vong dùng tiền đè bẹp đến mức phải đi ăn xin.
Thiên Vũ đã sụp đổ không còn mảnh vụn nào, các diễn viên, minh tinh cũng rời khỏi công ty, Cố gia chính thức từ bỏ Cố Tư Vũ ra khỏi gia phả.
Một năm sau.
"Thu Lạc, em có đồng ý làm vợ anh không? " Nhãn Hà một thân vest trắng lịch lãm quỳ xuống, trên tay là chiếc nhẫn kim cương có trị giá ngàn vạn.
Mỗi người xung quanh công viên cầm một cái bóng bay hình trái tim màu hồng, cây cầu đối diện cũng phát sáng thành chữ Will you marry me, Thu Lạc tiểu thư, mọi người ai cũng la lên.
"Đồng ý đi, đồng ý đi..." Mọi người ở đó ai cũng vui vẻ cổ vũ.
Thu Lạc hơi chần chừ nhìn sang phía Thu Vĩ rồi nhìn sang phía cô.
Hửm? Phút giây này mà cô bé vẫn còn chần chừ? Vân Yến nói với cô bé bằng khẩu miệng một câu gì đó.
Thu Lạc mở to mắt, sau đó liền ôm lấy Nhãn Hà, giọng nói đầy xúc động : "Em đồng ý."
Hai người họ ân ân ái ái, trao cho nhau những lời đường mật đến nỗi cô nuốt chocolate không vào.
Thu phu nhân và Thu lão gia bĩu môi, con gái cưng của hai bọn họ nuôi từ nhỏ đến bây giờ, không lẽ phải cho con sói này ăn hết sao.
Thật là vừa buồn vừa vui, hai ông bà vốn không đồng ý cho Thu Lạc và Nhãn Hà quen nhau, bởi vì Nhãn Hà là ông trùm hắc đạo, như vậy thì cuộc sống của Thu Lạc sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng biết sao được, ngăn cản cả trăm lần cũng không được, Nhãn Hà đường đường là một người quyền thế lại quỳ xuống cầu xin, ông bà cũng mềm lòng nên đành ngậm ngùi đưa con gái của mình cho người khác.
"Huhuhu, Tiểu Lạc à, anh hai còn chưa có vợ mà em đã có chồng rồi...!Không chịu đâu." Thu Vĩ mếu máo, nước mắt đầm đìa.
Lam Vong đứng bên cạnh giật khóe miệng, vứt tờ giấy lau mặt cho Thu Vĩ.
"Ôi, người anh em, chỉ có cậu là tốt nhất, huhu..." Thu Vĩ ôm lấy chân của anh ta, tiếp tục khóc lóc.
Nhãn Hà mỉm cười nhìn cô, sau đó lại thành tâm cúi đầu : "Cảm ơn chị đại, nếu như không có chị thì bây giờ em đã không gặp Lạc Lạc rồi."
"Mua tặng tôi chocolate là được." Vân Yến phất tay, sau đó lấy từ sau lưng ra một sợi dây chuyền cặp, đưa cho hai người họ : " Thích thì lấy, không thích cũng phải lấy.
"
Cô bé rưng rưng nước mắt, lúc trước cô bé định cả đời không lấy chồng để mãi bên cạnh cô cơ, không ngờ sau này quá nhiều chuyện xảy ra, khiến cô bé rơi vào lưới tình.
Nếu cô bé cưới chồng rồi ai sẽ chăm sóc cho cô đây.
"Cái này..." giá trị quá lớn, Nhãn Hà mím môi khó xử nhìn cô, hai sợi dây chuyền làm từ ruby tình yêu, loại ruby tinh khiết nhất, giá gấp năm sáu lần chiếc nhẫn cầu hôn của hắn.
Vân Yến mỉm cười, cầu hôn xong chưa, cô muốn đi về ân ái chocolate.
Hệ thống : "..." Biết ngay là cô không quan tâm thứ gì ngoài chocolate mà.
"Ha hả."
Đám cưới của Thu Lạc và Nhãn Hà diễn ra dưới sự góp mặt của đông đảo ông lớn, bà lớn trên đất nước và cả ở nước ngoài khiến ai ai cũng nể phục.
Lam Vong đứng ở phía xa, trong lòng có chút xôn xao, liệu khi mà anh ta cầu hôn cô thì cô có đồng ý không?
_______________
Hai năm sau.
Mười bông hoa của cô đã sớm vang danh khắp nước, một số bông hoa đã sớm nổi tiếng ở nước ngoài, còn cô đoạt giải liên tục, trở thành người mà ai ai cũng biết đến.
Hinh Niên đứng trên sân khấu, cả người nhễ nhại mồ hôi, áo sơ mi trắng vì ướt mà ôm vào cơ thể để lộ những sáu múi cùng cơ thể non nớt của thiếu niên.
"Aaaaa Tiểu Niên!"
"Chồng ơi ~ Anh hát hay quá."
"Thêm một bài nữa đi Tiểu Niên aaaaaa."
"Tiểu Niên ơi~ Thêm một bài nữa đi nha."
Hinh Niên thở dốc, tay lau đi mồ hôi trên trán, cậu cười tươi, đưa micro lại gần, giọng nói ấm áp vang lên : "Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, Hinh Niên tôi rất xúc động, và cực kì hạnh phúc khi bài hát của chính mình được mọi người lắng nghe."
Nói được giữa chừng, nước mắt của cậu đã ứa ra, các fan lập tức an ủi.
"Niên Niên, cậu luôn có fan bên cạnh mà đừng khóc."
"Niên Niên à, đừng khóc mà, em sẽ khóc theo mất."
"Tiểu Niên phấn chấn lên, cậu đang ở sân khấu đó, còn phải hát thêm một bài nữa."
Các fan cũng đỏ mắt mà an ủi, bọn họ tất nhiên biết Hinh Niên muốn tỏa sáng rực rỡ như bây giờ đã phải trải qua rất nhiều khó khăn cùng gian nan.
"Tôi cảm thấy mình rất may mắn khi gặp được người đó, người đã tìm thấy tôi khi tôi còn ở quán cà phê nhỏ ấy.
Bài hát tiếp theo chính là lời cảm ơn đối với người ấy, cũng chính là Triêu tổng."
"Lời cảm ơn từ tận trái tim."
Hinh Niên nhìn phía trên khán đài ở phòng Vip, có một bóng dáng cô gái đang ăn chocolate.
Vân Yến nhướng mày, không ngờ bông hoa thứ mười lại là bông hoa nở rộ nhất, năm nay danh hiệu Thiên đế có thể sẽ thuộc về cậu ta.