Sau hai ngày đi đường cũng đã đến được khu căn cứ.
Ở đó có rất nhiều người dân di cư đến, vì không có vật tư hay dị năng đã bị quân đội bắt đợi ở ngoài cổng.
Bên ngoài toàn những con người khốn khổ dơ bẩn ở khắp nơi, đói khổ và không có khả năng chiến đấu.
Thậm chí có một số nhìn chỉ toàn da bọc xương, trẻ con lạc cha mẹ bơ vơ một góc!
Những người vừa đến căn cứ sẽ được chia thành loại.
Một là có dị năng sau khi được kiểm tra có thật hay không sẽ được cho vào.
Hai là người bình thường nhưng có khả năng chiến đấu và có mang vật tư theo, những người này cần phải ở bên ngoài h để xem có biến thành zombie không mới được vào.
Ba là những người lang thang không vật tư và đi thành từng đoàn lớn, hiện tại quân đội đã sắp hết chỗ ở và lương thực cung cấp cho dân, không thể cứ tùy tiện cho vào, ít nhất cũng phải có khả năng diệt zombie.
Đội của Thương Vũ đi chung được xếp vào hàng đợi của người có dị năng, lợi của việc đi chung với một dị năng giả chính là người bình thường chỉ cần không có dấu hiệu nhiễm bệnh đều được cho vào.
Tiếp theo là đội của Lạc Tuyết, được xếp vào hàng người không có dị năng nhưng có vật tư và đội của người đàn ông trầm tính vừa quen được hai ngày hơn kia.
Người đàn ông mặc quân phục nhìn một đám người trong đội Thương Vũ hỏi.
"Có bao nhiêu dị năng giả, dị năng là gì?"
Thương Vũ nhìn người đàn ông nhếch mép một cái: " Hai dị năng một hoả, một trị thương!"
Sau khi nghe thấy có dị năng trị thương người đàn ông kia liền thay đổi sắc mặt.
"Có dị năng trị thương sao? Vậy thì vào đi, đến quầy ở đằng kia nói với người quản lý đợi ở đó một lát có người đến hỏi đấy!" Thái độ cũng vui vẻ lên không ít.
Dung Ninh quay đầu lại nhìn chiếc xe của Lạc Tuyết trong lòng đắc ý không nói ra, điều chỉnh cảm xúc trong lòng để không ai thấy.
Còn lý do vì sao đội Thương Vũ đột nhiên có thêm một dị năng khác chính là nửa tiếng trước khi đến được căn cứ.
Bọn họ đã đụng phải một đoàn zombie khá đông hơn con, đột nhiên người trong đội bị zombie cào trúng sắp không xong thì Dung Ninh ra mặt, bảo có dị năng trị thương nên đã cứu lấy người ta một mạng.
Mọi người hỏi làm sao cô ta có được dị năng này, thì Dung Ninh liền bật mode diễn xuất của mình.
Cô ta bịa ra nào là lúc ở khu thí nghiệm trước khi đi có bị một con zombie dưới gầm xe cào trúng, nhưng vì sợ bị mọi người bỏ lại nên cố giấu, sau đó ngủ một giấc liền phát hiện mình có dị năng chữa trị.
Sau một hồi kể có người cũng tức giận vì cô ta giấu đi chuyện đó, nhưng vì đã cứu người nên họ cũng không nhắc về chuyện đó nữa, cộng thêm hành động biết nhận sai và xin lỗi của cô ta nên đã được tha thứ.
Quay lại với hiện tại, Lạc Tuyết ở trong xe chờ đến lượt mình thì nghe Trắc Uy Phong hỏi một câu.
"Rõ ràng cô cũng có dị năng, sao lại phải xếp ở hàng này làm gì?"
"Tôi tự có tính toán của mình"
Trắc Uy Phong liếc nhìn cô rồi nhún vai một cái.
"Tùy cô vậy"
Người đàn ông mặc quân phục khác hỏi Lạc Tuyết.
"Có ai bị cắn không?"
"Không"
"Vậy vật tư có mang không?"
"Vừa đủ"
"Tên?"
"An Tịch"
Sau khi hỏi Lạc Tuyết xong, anh ta quay sang nhìn Trắc Uy Phong.
"Còn cậu?"
"Trắc Uy Phong"
Người đàn ông vẫn cuối đầu ghi ghi, sau đó ngước lên nhìn lại.
"Cậu là Trắc Uy Phong?"
"Ừm phải, là tôi"
"!!!! Mời vào mời vào, không cần phải đợi ở bên ngoài nữa, mời hai người vào!!"
Sau khi vào, bọn họ được người sắp xếp cho chỗ ở là một nơi ở chung cư có đầy đủ tiện nghi bàn ghế phòng khách, phòng tắm và hai phòng ngủ.
Có được chỗ ở rồi Trắc Uy Phong mới nhận ra.
"Không lẽ đây là tính toán mà cô nhắc tới đó hả?"
"Ừm" Nói xong liền chọn một phòng ngủ mà đi vào.
"Ê nè, như vậy là cô đang lợi dụng tôi hả!"
Đó chính là đãi ngộ của nhân vật được chính phủ quan tâm, đương nhiên nhà ở cũng sẽ tốt hơn.
So với người có dị năng còn tốt hơn nhiều, dù sao có dị năng thì cũng phải tốn tinh thạch ra mua nếu muốn một chỗ ở đàng hoàng, mà giá thuê nhà bây giờ cũng không phải rẻ.
Sắp xếp chỗ ở xong mọi người liền xuống sảnh nhận nhiệm vụ.
Dung Ninh vừa thấy Lạc Tuyết đi xuống liền vênh mặt nhưng giọng vẫn tỏ vẻ lo lắng.
"Chị An Tịch, sao lúc nãy chị không xếp vào hàng dị năng cùng bọn em, như vậy là có thể được cho vào, cũng không cần phiền phức như vậy, rõ ràng chị cũng có dị năng mà?"
Lạc Tuyết chán phải nghe giọng điệu trà xanh của cô ta liền nói thẳng.
"Tôi ngại lắm, ngại đứng cùng hàng với cô"
Dung Ninh nghe vậy thì câm nín, vậy là có ý gì đây, chê không thích đứng cùng hàng với cô ta à?
Cô ta vẫn chưa nhận ra, đáng lẻ xếp ở hàng thường thì bây giờ vẫn chưa thể vào căn cứ được, vậy mà hai người kia lại ở đây.
Lúc này thấy Trắc Uy Phong vừa đi xuống cô ta lại nói với giọng điệu trà xanh quan tâm.
"Anh Uy Phong, nếu sau này có khó khăn gì có bảo em, nếu giúp được em sẽ giúp, chắc là chỗ ở của hai người không thoải mái phải không? Ở chỗ bọn em tuy không quá rộng rãi nhưng cũng có phòng tắm và nhà bếp, nếu cần anh cũng có thể qua mượn dùng!"
Cả hai đừng nhìn một con hề đang tự nói về vấn đề chả ai hỏi hay đề cập tới.
"Không sao, dù sao thì chúng tôi cũng được người trong quân đội cấp cho ở chung cư hai phòng ngủ mà! Chắc không phiền cô đâu nhỉ?"
Dung Ninh cứng họng, phòng của bọn họ nói rộng cũng không quá rộng thậm chí không có giường, vậy mà hai người này vừa vào đã được cho ở chung cư hai phòng ngủ sao?!
"Vậy! vậy em không phiền hai người nữa, mọi người cũng đang đợi em!"
Cô ta tìm đại một lý do rồi rời đi.
Mất mặt quá đi mất, vốn định ra oai với An Tịch một chút, không ngờ lại quên mất bên cạnh cô ta còn một Trắc Uy Phong được chính phủ thông báo đích thân cho người đi tìm về.
Đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo mà!.