Chiều h.
"Ơ, sao giờ này mới ra về thế, trường đã tan học lâu lắm rồi mà?"
"Dạ, cháu ở lại trực nhật nên hơi lâu, có trì hoãn thời gian của bác không?"
"À không! Tối bác còn phải ở lại kiểm tra xung quanh nữa, không sao đâu cứ về đi, nhớ đi cẩn thận đó"
"Cháu cảm ơn"
Người nọ bỏ đi về từ một hướng khác, sau đó đi lên một chiếc xe màu đen dựng ở đó đã lâu.
Trong xe ở ghế sau là một người phụ nữ, dáng vẻ thành đạt ngồi ngay ngắn có lễ nghi, khuôn mặt lạnh lùng hỏi.
"Sao bây giờ mới ra"
Người kia có chút thấp thỏm.
"Trong lớp có chút chuyện, trì hoãn thời gian của mẹ sao?"
"Có một chút, nhớ hôm sau ra đúng giờ, mẹ không có nhiều thời gian để chờ con"
"Dạ"
"Kết quả thi gần đây như thế nào rồi?"
"Dạ? Dạ khá tốt ạ..."
"Vậy thì được, tốt nhất là thành tích con phải cao, đừng có làm mất mặt gia đình chúng ta.
Nếu cố gắng mà điểm tối đa con cũng chẳng đạt được thì đúng là vô dụng"
"..."
"Phu nhân, là cậu chủ gọi tới"
"Đưa điện thoai cho tôi"
"Alo..."
Từ lúc nhạc chuông điện thoại reo lên, đến lúc bắt máy, người phụ nữ đã bắt đầu lộ ra một nụ cười nhu hòa.
Một thứ mà đứa trẻ ngồi bên cạnh chưa bao giờ nhận được suốt năm qua.
Chỉ có đối với người gọi là "cậu chủ" kia mới có được đãi ngộ này.
Mẹ thương anh ấy nhiều hơn thương nó.
Đối với anh, lúc nào cũng là một nụ cười chào đón, còn nó chỉ có sự lạnh lùng đối đãi từ mẹ.
Cái gì anh nó cũng giỏi hơn nó, học giỏi hơn nó, nói chuyện giỏi nịn nọt hơn nó, thậm chí còn đi du học sau đó tự thành lập công ty.
Đối với mẹ, anh nó là một niềm tự hào, còn nó chỉ là một thứ "sản phẩm" thất bại, làm gì cũng được nhưng không thể làm mất mặt gia đình.
Nó giống như con gia súc được chăn nuôi thả trên đồng cỏ vậy, muốn ăn gì thì ăn, muốn làm gì thì làm, nhưng đến lúc thì vẫn phải chịu sự kiểm soát từ chủ nhân của nó.
Xe chạy vào biệt thự rồi dừng lại.
Hai người xuống xe bước vào cánh cửa to, bên trong nhà có một bộ ghế sofa sang trọng.
Dường như có ai đó đang ngồi, một cái đầu nhô ra, người quay mặt lại là một người đàn ông có gương mặt đẹp trai có nét trưởng thành, lớn lên có da có thịt.
Người đàn ông đứng dậy, để lộ ra body chắc khỏe trong bộ vest xám, dáng người cao lớn đỉnh bạc, chiếc cổ to có điểm yết hầu nhô ra rất quyến rũ.
Người này chính là "cậu chủ" trong lời người lái xe đã nhắc đến.
Vừa nhìn thấy người này, người mẹ vẫn luôn lạnh lùng đã nở nụ cười, đi nhẹ đến chỗ con trai ôm một cái.
"A Tuấn lâu rồi không gặp!"
"Mẹ, con về đây có chút việc, hợp đồng lần này sẽ ký với đối tác ở đây nên con mới về, sẳn tiện thăm mẹ và em luôn"
Người đã đẹp rồi, đến giọng của anh ta cũng rất cuốn hút.
"Ừm, nhớ phải giữ gìn sức khỏe tốt nghe chưa, lát mẹ sẽ kêu giúp việc làm một bàn đồ ăn đãi con"
"Mẹ vẫn tốt với con nhất"
Hai người ôm ôm ấp ấp, nói chuyện mẹ với con nghe còn thân thiết hơn cái đứa em này, từ lúc bước vào, nó giống như một người vô hình vậy.
Mẹ nó cũng chưa từng bảo giúp việc làm cho nó một bàn đồ ăn thịnh soạn bao giờ.
"Còn đứng đó làm gì, mau vào nhà thay đồ, một lát xuống ăn cơm cùng cả nhà, anh trai con vừa về cũng mệt rồi"
"Dạ"
Đi ngang qua người anh, đột nhiên anh ta lên tiếng.
"Chà, vẫn như ngày nào nhỉ? Em vẫn chưa lấy lồng mẹ được, anh đi mấy năm rồi mẹ vẫn như in một cảm xúc đó với em"
Nó liếc sang nhìn người anh của mình:" việc của anh à, đừng có chọc tôi"
"Anh em một nhà quan tâm không được sao?"
"Tôi bị như vầy, không phải anh còn rất vui sao? Chỉ cần tôi không có chỗ đứng trong cái nhà này, thì không phải anh là người chiếm hết tài sản gia đình này à!"
Anh ta cười nhẹ một cái.
"Nói nặng lời với anh quá rồi, sẽ làm anh tổn thương đó"
"Nếu mẹ biết anh tổn thương, mẹ cũng sẽ rất buồn, em nỡ sao?"
"Đồ thần kinh!"
Nói xong nó quay người đi lên lầu, đóng sầm cửa phòng lại, căn nhà rộng lớn như vậy, bây giờ lại im lặng không còn âm thanh người nói chuyện nữa.
Đêm đến, ở trước cổng trường mà Lạc Tuyết đang học, có một người đang đứng, mặc trang phục đen ở trong đêm không dễ phát hiện.
Hắn ta trực tiếp đi vào sau đó lên lầu, dựa theo thói quen và đường đi hằng ngày trên hành lang mà đi.
Đột nhiên có một ánh sáng vụt qua, là bác bảo vệ của trường đang đi tuần xung quanh trước khi về nhà.
Ánh đèn chiếu rọi xung quanh, làm người kia nhanh chóng rút người ngồi xuống sau bức tường, chắn ánh đèn của bác bảo vệ.
Sau khi tiếng bước chân đi xa, người kia mới đứng dậy đi tiếp, đến phòng lưu trữ thông tin.
Người kia lưu loát mở khóa cửa tủ ra, tìm kiếm thứ gì đó, nhưng rất lâu vẫn không tìm được.
Một hồi lại quay sang nhìn máy tính trên bàn, quyết định mở lên xem thử, máy không có mật khẩu, các file đều là một chút đề học tham khảo không quan trọng, bên trong không còn gì khác.
Người kia ở bên trong thật lâu vẫn không có kết quả như mong muốn, chỉ có thể đi về.
Tránh đi sự giám sát của bảo vệ liền ra ngoài..