Duy Âm nửa nheo lại con ngươi, “Tỷ tỷ không cần nháo, nếu cởi quần áo ra, buổi tối có tang thi không kịp mặc quần áo thì làm sao bây giờ?” Nói xong, bỗng nhiên cong khóe môi, rũ mắt lông mi mềm mại, duỗi tay ôm Dụ Sở, cánh môi dán đến bên tai cô:
“Hơn nữa nếu mọi người nhìn thấy quần áo của chúng ta như vậy, có thể hay không sẽ bị hiểu lầm nha?”
Dụ Sở: “……”
Ta đã biết bộ mặt thật của ngươi a!
Muội muội vẫn là tiểu cô nương, như thế nào sẽ nói ra những lời đùa cợt này!
“Chúng ta là tỷ muội, ai có thể hiểu lầm.” Cô trừng mắt liếc Duy Âm một cái.
Đầu ngón tay sờ đến làn da non mịn trong cổ áo muội muội, Dụ Sở mặt vô biểu tình, sờ soạng vài cái: “Mau cởi a, cởi ra ngủ thoải mái.”
Duy Âm tay nhỏ che ở cổ áo, bỗng nhiên nhướng mày, liếc mắt nhìn tỷ tỷ một cái. Vài giây sau, tiểu cô nương không nhanh không chậm buông tay, ngược lại tới gần tỷ tỷ, bàn tay nhỏ cởi cúc áo đối phương
“Được a,” tiếng nói mềm mại, có chút trầm thấp mà cười nhạt, “Tỷ tỷ ngươi hẳn là bất bình ngực đi? Ta cũng rất muốn thử chôn ở trong lòng ngực tỷ tỷ mà ngủ.”
Dụ Sở: “……”
Thiếu nữ ngực phẳng thu hồi tay, bảo vệ cổ áo chính mình.
Cô gái nhỏ hơi nghiêng đầu để lộ xương quai xanh trắng nõn trong cổ áo, mái tóc dài xõa tung trên trán, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, môi mỏng mềm mại hơi nhếch, cong mắt cười nhẹ.
Thấy tỷ tỷ đem đôi tay che ngực, cô cong khóe môi, có chút vô tội tiến lên, tay nhỏ lại lần nữa chạm vào, một bên thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
“……”
Dụ Sở đưa ra lựa chọn khó khăn giữa phi lễ muội muội và bảo vệ tôn nghiêm.
Cuối cùng nghiêng người, rầu rĩ nói: “Tuổi còn nhỏ không lo học, đòi hỏi cái gì! Ngủ nhanh lên!” (bả đòi trước mà bả z á)
“Tỷ tỷ.”
Duy Âm câu môi cười, nhìn chằm chằm sống lưng Dụ Sở, sung sướng mà cong mắt: “Quay qua đi, ta muốn ôm ngươi ngủ nha.”
“Ngươi lại không nghe lời ta.” Trả lời cô là thanh âm tỷ tỷ thẹn quá hóa giận.
“Được rồi được rồi, ta nghe tỷ tỷ nói.”
Duy Âm ngoan ngoãn trả lời, đầu ngón tay trắng nõn mềm mại áp vào lưng thiếu nữ, ánh mắt có chút ngưng trọng.
Ngón tay trắng nõn thon dài trượt dọc theo sống lưng, thẳng đến phía sau eo Dụ Sở, rũ hàng mi dài: “Tỷ tỷ eo thật tốt.”
Dụ Sở đang muốn trả lời, đột nhiên cảm thấy trước mắt một trận mơ hồ ——
Di chứng kia lại bắt đầu.
Cô thân thể tức khắc cứng đờ, động tác cũng chậm lại, chật vật quay đầu.
Duy Âm nhận thấy được cô thân thể cứng đờ, dừng một chút, bỗng nhiên cười, chống giường đứng dậy, duỗi tay đem tỷ tỷ chậm rãi lật qua, trên cao nhìn xuống cười nhạt: “Cởi ngủ nha?”
Dụ Sở: “……”
Cô không nhìn rõ muội muội trước mắt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mái tóc xinh đẹp của tiểu cô nương, đuôi tóc màu nâu hơi xoăn, ánh trăng ngoài cửa sổ chợt lóe, khuôn mặt tinh xảo cách chính mình rất gần.
“Đừng lộn xộn.”
Hiện tại đến Dụ Sở khẩn trương.
Đảo ngược tình thế.
Cái rèm che khuất hai thiếu nữ trên giường, nữ hài tử nằm dưới đồng tử màu lam, làn da có chút tái nhợt, mà nữ hài tử ở trên lại mềm mềm mại mại, tay nhỏ chống ở bên người tỷ tỷ, một cái tay khác không nhanh không chậm mà rũ xuống, đầu ngón tay trắng nõn sờ đến xương quai xanh Dụ Sở.
Sau đó, động tác dừng lại.
Dụ Sở vốn đang khẩn trương, cảm thấy để muội muội thấy ngực phẳng quá mức mất mặt, kết quả muội muội động tác lại ngừng trong chốc lát, lại nhẹ nhàng khụ một tiếng, tay nhỏ lại ngoan ngoãn đem quần áo cô chỉnh lại, mềm mụp chui vào trong lòng ngực Dụ Sở, duỗi tay ôm lấy eo cô.
“Tỷ tỷ. Ngủ đi.”
“……”
Dụ Sở nhẹ nhàng thở ra.
Tiểu quỷ, tuổi không lớn mà lắm chiêu nhiều trò!
Thấy được muội muội xác thật không có hành động khác, cô thả lỏng thân thể, bị muội muội mềm mại ôm, nhắm mắt lại.
Duy Âm rũ lông mi, ở nơi tỷ tỷ không nhìn thấy, hơi cắn cánh môi dưới, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp không có biểu tình, chỉ là vành tai trắng nõn đỏ bừng, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
……Tỷ tỷ.
===