Edit: Miểu
- -------------
Bạch Trà ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao mới tỉnh.
Việc đầu tiên cô làm sau khi tỉnh dậy là cầm điện thoại gọi đồ ăn, nhưng đến đoạn thanh toán thì thất bại, cô nhanh chóng hiểu ra vấn đề là thẻ ngân hàng bị người ta khoá rồi.
Bạch Trà từ trên giường ngồi dậy, cô rất bình tĩnh nhìn điện thoại nhận được tin nhắn từ ngân hàng gửi tới.
Điện thoại trên tay cô bỗng nhiên rung lên, số hiện trên màn hình là một dãy số lạ, cô cũng không do dự mà nhận cuộc gọi.
Giọng người đàn ông âm trầm truyền tới, "Bạch Trà, có thích món quà tôi tặng không?"
"Tôi có tài đức gì mà có thể khiến Tống tổng sử dụng loại thủ đoạn ấu trĩ như thế này?"
Giọng của Bạch Trà nghe rất nhàn nhã, khiến cho giọng của Tống Trình lại thấp thêm vài phần, "Để đối phó với cô thì cũng không cần để ý tới cao thấp, chỉ cần có thể dùng là được.
"
Hiển nhiên là Tống Trình không thể nhịn được nữa nên đã đi tìm Bạch Hoa Càn, có thể đóng băng tất cả các thẻ của Bạch Trà thì cũng chỉ Bạch Hoa Càn là có tư cách này.
Cho tới nay, Bạch Hoa Càn đều rất để ý việc làm ăn với Tống Trình, cho nên dù Tống Trình muốn cùng với một phụ nữ khác ở bên nhau, thì Bạch Hoa Càn cũng chưa từng phản đối.
Nếu không phải bởi vì ngày hôm qua sự việc làm quá lớn ở trên mạng, Bạch Trà không động tới điểm mấu chốt của Tống Trình, thì anh ta cũng sẽ không dùng loại phương pháp này tới đối phó cô.
Tống Trình rất rõ ràng bản lĩnh của Bạch Trà, cô chính là thiên kim đại tiểu thư bị chiều hư, trừ bỏ tiêu tiền thì cô không biết sẽ phải kiếm tiền như thế nào, cho nên không có Bạch gia cung cấp kinh tế, thì cô căn bản là không thể sống được.
Tống Trình nói: "Chỉ cần cô đồng ý từ nay về sau sẽ không tiếp cận Tống Tuyên, và cùng Tống Tuyên bảo trì khoảng cách, thì tôi có thể suy xét mà buông tha cô.
"
"Không cần suy xét, bởi vì tôi sẽ không đáp ứng.
"
Điện thoại bị cắt đứt.
- ---
Ở phòng làm việc, trong tay trợ lý Trương còn cầm một đống tài liệu, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Tống Trình càng ngày càng khó coi, hắn quyết định tạm thời vẫn không nên nói gì.
Tống Trình nhìn chằm chằm giao diện kết thúc cuộc gọi trên điện thoại, lại nhớ tới thái độ không sao cả của Bạch Trà, khiến hắn không nhịn tự hỏi, một người phụ nữ như Bạch Trà thật sự có thể vì Tống Tuyên mà vứt bỏ cuộc sống trong nhung lụa hay sao?
Không, làm sao có thể?
Tống Trình vẫn nhớ trong khoảng thời gian ở bên Bạch Trà, những thứ hắn cho cô đều là tốt nhất, đưa cô đi ăn ở nhà hàng ngon nhất, cô đối với việc ăn mặc đều bắt bẻ như vậy, thì sao có thể vì kẻ vô dụng như Tống Tuyên! !
Đột nhiên ý thức được bản thân đang khinh thường em trai ruột của mình, sắc mặt Tống Trình liền cứng đờ.
Hắn vội vàng xua đuổi đi cái suy nghĩ ấy ở trong đáy lòng, sau khi lấy lại tinh thần mới chú ý tới trợ lý đang đứng bên cạnh nhìn hắn với đôi mắt mới lạ, hắn hỏi: "Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?"
Trợ lý thu hồi lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, nói: "Tôi chỉ là đã lâu không thấy Tống tổng tức giận như vậy.
"
Tống Trình cũng không phải người dễ để lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng cũng sẽ có những thời điểm ngoại lệ, ví dụ như năm đó khi nghe tin tức Bạch Trà rơi xuống biển khiến hắn cực kỳ bi thương, lại ví dụ sự xuất hiện của Lạc Tô Tô khiến hắn nhặt được hy vọng, cũng về sau bởi vì Lạc Tô Tô mà trên người hắn càng ngày càng có hơi thở thuộc về người sống.
Nhưng người mà trước nay vẫn luôn cao cao tại thượng như Tống Trình, chỉ có vừa rồi khi bị Bạch Trà ngắt điện thoại, cơn tức giận như bao trùm lấy hắn, mới có thể khiến cho hắn không còn là một vị thần nữa mà đã dính trên người hơi thở bình thường.
Màn hình điện thoại tối đen, Tống Trình như có thể thấy được chính mình qua đó.
Hắn không khỏi hoảng hốt nhớ tới lúc trước, ở thời cấp hắn đã không ngừng nổi giận mỗi khi nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Bạch Trà, và hắn cũng không thể hiểu được chính là, cho dù hắn có tức giận đến mức nào thì chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cô, thì hắn đều không thể tiếp tục giận được nữa.
.