Loại được bà cô chuyên bắt bẻ mình kia, Xương An Diệp cuối cùng cũng được yên ổn.
Học sinh trong trường cũng được một phen vui mừng.
Dư Mai trong trường cũng chẳng phải được yêu thích gì, với tính cách của bà ta, sớm đã bị ghét ngay từ đầu. Học sinh muốn đổi giáo viên, bà ta lại như bị điên luôn đến gào thét bên tai bọn họ. Nghe nói có đại gia tộc chống lưng cho bà ta, mọi người cũng không dám làm gì. Cuối cùng thì cũng có người đuổi được bà ấy.
Xương An Diệp đi đâu cũng được mọi người thân thiện trao cho một nụ cười.
Nhưng cục súc nhất là ở chỗ, đứa nào lan truyền tin Nhậm Cảnh Lâm là ba nuôi cậu đấy hả? Tức cái lồng ngực, đúng là cái miệng hại cái thân.
" Không phải do chính miệng anh nói hay sao." Nhậm Cảnh Lâm chậm rãi ăn sáng, ánh mắt đều là ý cười.
Xương An Diệp không có thói quen ăn sáng nhưng bị hắn cưỡng ép ngồi vào bàn. Cậu cũng chỉ ăn có mấy miếng.
" Vậy ba ba, có thể cho chút tiền tiêu vặt được hông???" Xương An Diệp chớp mắt mấy cái, ánh mắt đầy mong chờ giơ lên hai cái tay nhỏ. Đâm lao thì theo lao đây nài.
Nhậm Cảnh Lâm nghiêng đầu, khóe môi dâng lên một độ cung nhỏ, ý cười trong mắt càng nồng đậm.
Nhậm Cảnh Lâm có việc, tối lại không về. Chắc lại bị gọi đi học hỏi cái gì đó. Xương An Diệp qua loa ăn xong một bát mì, đang ngồi vắt vẻo ngoài ban công thì nghe tiếng chuông cửa.
Xương An Diệp còn tưởng Nhậm Cảnh Lâm trở lại, chân tay nhanh nhẹn chạy ra, nhưng cuối cùng lại dừng lại trước tay nắm cửa.
Nhậm Cảnh Lâm biết mật khẩu nhà mà, lần trước quên là do hắn hơn nửa năm liền không về mà thôi nhưng lần trước còn thay thêm cả ổ khóa, hắn có chìa, có thể tự mở cửa, không thể nào đi nhấn chuông được.
Chỉ là hơi có cảm giác trong lòng, Xương An Diệp cũng không thật sự chắc chắn, cậu vừa nhòm qua mắt mèo trên cửa, lập tức đập vào mặt là một khuôn mặt đầy sẹo, lồi lõm.
Má ơi, hốt cả hền.
Xương An Diệp khóa chặt cửa từ bên trong. Phòng của Nhậm Cảnh Lâm có một khẩu súng, cậu thành thục lắp thiết bị giảm thanh, cũng không có khẩn trương gì, rút di động cấp Nhậm Cảnh Lâm một tin.
Nhậm Cảnh Lâm lại rất nhanh đã trả lời:
[ Anh mau trốn đi. Em sẽ về rất nhanh.]
Anh mi mà phải trốn, nghĩ gì vậy trời. Cái nhà có cái ngóc ngách nào đâu mà chốn.
Xương An Diệp vừa nhắn xong, liền nghe tiếng cửa nhà bị đạp một cái rất mãnh liệt, theo quán tính kêu rầm rầm, gây ra tiếng động không hề nhỏ.
Như này hẳn là đã có chuẩn bị mà tới.
Cửa nhà mãnh liệt hy sinh.
Xương An Diệp nhìn băng đạn, viên.
Tiếng chân nặng thình thịch tiến về phía phòng ngủ, Xương An Diệp đứng ngay sau cửa, nòng súng nhắm thẳng phía trước.
Dường như chỉ cần có bất cứ tên nào mở cửa, một viên đạn sẽ được bắn ra.
Năm tên bên ngoài cũng chẳng phải dạng vừa, cảm nhận được có người bên trong, cả năm tên đều dơ súng.
Xương An Diệp chán nản thở dài một tiếng.
Nhậm Cảnh Lâm để Nguyên Khất cùng Phó Sinh đi cùng.
Trình độ lái xe điêu luyện của Nguyên Khất rất có chỗ dùng, dùng tốc độ tên lửa mà lao như bay trên đường, bi cảnh sát tuýt còi còn khuyến mại cho bọn họ một làn khói trắng đầy kiêu ngạo.
" Tên ẻo lả này đúng là biết lôi kéo thù hận." Phó Sinh lầm bầm mấy tiếng không vui.
Nhậm Cảnh Lâm lập tức nhìn hắn một cái: " Câm miệng vào."
Phó Sinh ỉu xìu không nói nữa nhưng đảm bảo trong lòng vẫn đang càu nhàu cho mà xem.
Xe vừa dừng trước bãi đỗ xe liền nhìn thấy một đám người đang lôi lôi kéo kéo.
" Anh." Nhậm Cảnh Lâm lập tức lao qua.
Một tên giữ lấy Xương An Diệp. Lấy thế chọi .
Quả nhiên đấu tay đôi, cậu vẫn không có lợi thế. T ~ T
Nhậm Cảnh Lâm cho dù có giỏi thế nào thì vẫn là trẻ con, phát triển còn chưa đủ, lấy đâu ra việc đấu lại một tên to con có kinh nghiệm dày dặn.
Rất nhanh đã bị khống chế, trong khi hai người bị nhấn lên xe, Nguyên Khất cùng Phó Sinh vẫn bị giữ chân.
" Chúng mày muốn gì?" Nhậm Cảnh Lâm bình tĩnh nhìn hai tên kia, cả thân thể chặn trước mặt Xương An Diệp.
Xương An Diệp trước khi đi có nhét vào tay áo một con dao, âm thầm cắt dây trói.
Vì bọn hắn đã để lại tên để đối phó với hai người Nguyên Khất nên bây giờ trên xe chỉ còn tên. Một tên lái xe, một tên trông chừng.
Dễ làm việc hơn biết bao.
Xương An Diệp núp sau Nhậm Cảnh Lâm, cắt được dây trói của mình liền lén lút cắt dây trói của hắn.
Nhậm Cảnh Lâm nhìn chiếc xe đang đi với vận tốc cao, cửa xe lại bị khóa, lại nhìn hai tên kia. Cái này không liều một phen thì không được rồi.
Chiếc xe rẽ vào một con đường hẻo lánh, xong vẫn không hề giảm tốc độ.
Vừa lúc khúc cua, Nhậm Cảnh Lâm bất chợt lao lên, bẻ bánh lái.
Hai tên kia chưa kịp phản ứng, chiếc xe xoay một vòng vô cùng hỗn loạn. Vận tốc xe còn đang cao, mấy lần xoay vòng như này, dường như lục phủ ngũ tạng đều văng hết rồi.
Nhậm Cảnh Lâm cũng nhân cơ hội mở được của xe. Lấy đà, ôm Xương An Diệp nhảy xuống.
Kết quả lại bị một tên tóm lấy, Xương An Diệp lấy con dao, đâm mạnh vào tay gã, còn rất ác mà rạch một đường rõ sâu.
Xe còn đang xoay mạnh, hai người bị văng ra một đoạn rất xa.
Nhậm Cảnh Lâm ôm Xương An Diệp vào trong lòng, tất cả va đập đều là do hắn chịu. Vừa mới tiếp đất, hắn cũng không để cho bản thân kịp kêu tiếng đau, đỡ Xương An Diệp.
" Không sao, không sao. Chúng ta mau chạy trước đi."
Xương An Diệp lắc đầu, trên tay bị trầy xước một mảng lớn, nhưng vẫn còn đỡ hơn Nhậm Cảnh Lâm, một thân đều là máu đang chảy.
" Mau chúng ta đến bệnh viện gần nhất."
Xương An Diệp sợ hắn không trụ được, hai người vừa đi vừa dìu, tốc độ có thể nói là nhanh nhất rồi.
Chiếc xe xoay tròn, đụng phải vật gì đó nên lật một cái, với vận tốc cao như vậy, xe còn nát chứ đừng nói đến người.
Hai người vừa đi được một đoạn, Nguyên Khất phóng xe đã đuổi tới rồi.
Xương An Diệp thở phào một hơi nhẹ nhõm. Để Nhậm Cảnh Lâm gục trên người mình, ra hiệu cho Nguyên Khất mau đến bệnh viện.
May mà tên Phó Sinh không đi cùng nếu không cậu đã sớm nghe một bài ca khinh bỉ.
Vết thương của Xương An Diệp không đáng ngại, đều là trầy xước nhẹ. Nhậm Cảnh Lâm ôm cậu, bị va đập mạnh như thế, không chỉ có đổ máu mà còn gãy mất mấy cái xương.
Xương An Diệp có chút buồn cười. Lần trước cậu ở bệnh viện, là Nhậm Cảnh Lâm luôn chăm sóc. Tới, lần này đến phiên cậu rồi.
_______________________________