Editor: Sơ Hề (Kẹo)
Hắn đột nhiên xuất hiện, rời đi càng đột nhiên, chẳng lẽ cũng chỉ vì đút cho cô ăn viên kẹo?
Hơn nữa kẹo này vẫn là của mình nha....
Duỗi tay, sửa sang lại một chút cái nơ bướm bị lôi kéo rớt của mình.
Bất quá hiện tại không phải lúc nghĩ cái này.
Còn phải gặp lão sư Hóa học.
Cô bước bước chân, đi vào trong.
Cô đứng ở chỗ đó đợi trong chốc lát.
Tay nắm chặt một góc làn váy cúi đầu thưởng thức.
Câu được câu không cùng Tiểu Hoa nói chuyện.
Ngoàn cửa, tiếng chuông vào học vang lên.
Cô lại đợi trong chốc lát.
Lão sư vẫn không có xuất hiện.
Nghĩ nghĩ, nếu không, vẫn là đi về trước đi học đi.
Chờ lên lớp xong lại đến.
Đi khỏi văn phòng, dọc theo hành dang dài theo đường cũ trở về.
Bỗng nhiên, bên cạnh truyền đến một đạo thanh âm
"Từ từ"
Tô Yên sửng sốt một chút, bước chân dừng lại.
Sau đó, liền nhìn thấy một nam lão sư mang theo một bộ kính đen, trong tay cầm sách giáo khoa từ bên cạnh đi tới,
Lão sư kia trên dưới đánh giá Tô Yên, khẩu khí mang theo ý tứ chất vấn
"Em ở chỗ này làm gì đây?"
Mặt cô mang vẻ vô tội
"Lão sư Hóa học nói, muốn em tới tìm thầy ấy."
Nam lão sư nheo nheo lại mắt, mang theo xem kỹ
"Lão sư Hóa học của em hôm nay xin nghỉ, thầy ấy là như thế nào nói cho em tới tìm thầy ấy?"
Nam lão sư một ngụm ngăn trở cô
"Tô Yên, ngày thường tôi xem em thành thật, là một đứa trẻ khá tốt. Không nghĩ tới chẳng những không có lễ phép, còn miệng đầy lời nói dối. Trưởng thành còn trông cậy vào em đền đáp xã hội? Một cô bé, như thế nào có thể không học cho tốt??"
Tô Yên nghe, nhìn nhìn lại nam lão sư này, rốt cuộc nhớ ra rồi.
Hai tuần trước, người phạt cô đứng một tiết, chính là lão sư này.
Thầy giáo Ngữ văn của cô, kêu...Phạm Hạo Lâm.
"Lão sư, em không có..." nói dối.
Nói còn chưa dứt lời, đã bị ông ta nghiêm túc lên tiếng
"Câm mồm! Học sinh như em tôi thấy nhiều!"
Tô Yên liếm khóe môi một chút, con ngươi hạnh nhân thủy nhuận cùng lão sư này đối diện.
Phạm Hạo Lâm đẩy gọng kính mắt một chút, sắc mặt thật nghiêm túc
"Em còn không thừa nhận em nói dối?"
"Em không có"
"Còn cãi bướng?!"
Phạm Hạo Lâm cảm thấy, hiện tại mình thật không có mặt mũi.
Rõ ràng học sinh này bị bắt tại trận, còn dám nói dối?
Là cảm thấy tính cách ông ta tốt bụng, dễ lừa dễ khi dễ??
Đôi tay ông ta đan chéo ở sau người, nghĩ đến ngày đó Tô Yên đột nhiên đẩy cửa ra không coi ai ra gì đi vào phòng học, hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của ông ta.
Đứng ở cửa, phạt một tiết học, thế nhưng còn không biết hối cải, liền tới xin lỗi ông ta cũng đều không có.
Nữ sinh như vậy, đi ra ngoài xã hội, kia cũng là bại hoại!
Phạm Hạo Lâm lớn lên gầy, cho nên khi ông ta nghiêm túc, nhìn có vẻ rất khắc nghiệt.
Theo sau, vươn tay, chỉ vào sân thể dục ở nơi xa
"Chạy mười vòng, ngẫm lại cho tốt xem mình sai ở đâu."
Tô Yên xoa giữa mày, đầu có chút đau.
Theo thói quen, từ trong túi móc ra một viên kẹo sữa dâu tây.
Lột ra đóng gói, ăn.
Phạm Hạo Lâm bị chọc giận sắc mặt lập tức xanh mét.
Ông ta đang nghiêm túc giáo dục cô, học sinh này thế nhưng lại cau mày bóc kẹo ăn??
Có đem lão sư ông ta để trong mắt hay không??!
Này quá thức chính là đánh vào mặt ông ta!
Ông ta mang theo tức giận rống lên
"Tô Yên!!"
Nói, nâng sách giáo khoa lên liền đánh vào tay Tô Yên.
Muốn đánh rớt kẹo trong tay cô.
Chỉ là ở trong nháy mắt cánh tay đáp xuống, lại ngừng ở giữa không trung.
Liền thấy một cánh tay mảnh khảnh, nắm chặt cổ tay của ông ta, làm ông ta không có cách nào gạt rớt được