LoBe: Từ giờ đến hết tuần Be có việc bận nên không up chương nhé. ;)
Edit: quinanhh
Beta: LoBe
___
Nhưng người xem không còn chút liêm sỉ nào.
"Huhu đẹp trai quá, đẹp trai quá, ảnh đế đẹp nhất, các tỷ muội, các huynh đệ, mua son ảnh đế quảng cáo đi, đẩy mạnh tiêu thụ nào."
Lật Manh nhìn thoáng qua thỏi son trên tay mình.
Màu sắc y hệt bị trúng độc.
Sau đó Lật Manh lặng lẽ chọn thỏi son khác, vẻ mặt lạnh tanh, không cảm xúc, vội vàng giới thiệu hết số son còn lại.
Vừa vặn chỉ đúng giờ.
Cuối cùng Lật Manh cũng có thể thở ra một hơi. Nhưng bình luận càng ngày càng gia tăng chóng mặt. Cô không quan tâm lắm, ngay lập tức dừng livestream, đăng xuất, tắt máy.
Không cần phải đền năm mươi vạn tiền vi phạm hợp đồng, thật tốt.
Sau khi tắt máy, Lật Manh xoay người liền nhìn thấy Tần Quy Vân đang cầm bông tẩy trang, lau vết son trên mu bàn tay. Son màu đỏ tươi trên làn da trắng nõn, lại đẹp đẽ lạ thường.
Lật Manh chớp mắt, không nói gì, đứng dậy đi tới trước tủ lạnh.
LoBe: Tuôi cược hai thỏi son, bà Lật Manh thích nam chính rồi.
Sau khi livestream một giờ, rất khát.
Lật Manh bị hơi lạnh phả thẳng vào mặt, sự nóng bỏng hai bên má mới vì vậy mà giảm bớt. Lật Manh vừa muốn giơ tay lấy nước khoáng, thì nghe thấy giọng nói lười nhác. Tần Quy Vân không biết đã đứng sau lưng cô từ bao giờ, một tay đặt lên nóc tủ lạnh, đặt cằm lên vai cô.
"Bia? Em uống cái này sao?"
Lật Manh vừa muốn trả lời, anh đã vươn ngón tay đẹp đẽ, lấy ra lon bia duy nhất trong tủ lạnh, sau đó động tác anh dừng một chút, mới đột nhiên nhẹ giọng nói:
"Về sau em không nên uống rượu bia nữa, sau khi uống em không kiểm soát được hành vi của mình đâu."
Lật Manh lập tức hỏi: "Tôi sẽ đánh ai đó sao?"
Lật Manh thật lòng hỏi, bởi mỗi lần uống say cô đều không nhớ gì cả.
Tần Quy Vân im lặng một lúc, mới cười khẽ, "Không, so đánh người còn lợi hại hơn nhiều."
LoBe: ^^ Các cô có nhớ không a~
Sau đó anh cầm lon bia, rời khỏi người cô. Lật Manh cảm nhận bước chân của Tần Quy Vân, cơ thể cứng đờ, mới chậm rãi thả lỏng. Lật Manh lấy chai nước khoáng, hơi lạnh, nhưng vừa đủ để hạ nhiệt.
Lật Manh uống nước xong, phát hiện Tần Quy Vân cũng uống hết lon bia kia. Cổ áo anh có chút lộn xộn, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, làn da trắng nõn hơi đỏ lên. Tần Quy Vân nghiêng đầu, con ngươi đen nhánh nhìn Lật Manh nói:
"Giúp em uống hết lon bia này, về sau đừng mua nữa."
Lật Manh cảm thấy hình như lúc mình uống say... rất đáng sợ. Đến nỗi Tần Quy Vân lớn như vậy mà còn sợ cô uống rượu bia. Cô sẽ không thật sự...... đạp bàn, đá ghế, đập tường chứ?
Về sau, cố gắng không chạm vào rượu bia nữa.
Lật Manh đem bỏ vỏ chai rỗng vào thùng rác, sau đó xoay người liền nhìn thấy Tần Quy Vân đã nằm trên chăn mà cô mới sải lên sàn nhà lúc nãy. Sắc mặt anh ửng đỏ, mang theo sự lười biếng vì say.
Lật Manh nghĩ nghĩ, mới bước tới, muốn đưa anh lên giường để ngủ. Ngữ khí Tần Quy Vân mang theo vài tia mỏi mệt, "Giường quá nhỏ, anh không ngủ được, nơi này thoải mái hơn."
Rốt cuộc Lật Manh không nhịn được nữa, khen ngợi anh:
"Anh... Vân, anh thật là tốt bụng."
Hai chữ anh Vân vẫn hông thể trôi chảy được. Lật Manh cảm thấy từ xưng hô này mắc ở miệng, quá buồn nôn. Tần Quy Vân lặng nhìn cô một hồi, mới chậm rãi quay lưng lại với cô, sau đó bình thản nói:
"Chỉ tốt với mình em."
LoBe: Tuôi cược thỏi son, ổng quay người để che lại mặt và tai đã đỏ bừng. Hí hí
Lật Manh cho là anh khiêm tốn. Cô thực sự cảm thấy nam chủ này vô cùng lịch sự tốt bụng. Cho cô ăn hết thịt bò, còn ngủ trên mặt đất, đúng là người tốt.
Lật Manh tắt đèn, chỉ để lại đèn ngủ, rồi lên giường. Đêm tối, trong căn phòng tối tăm, có một loại cảm giác ái muội, dường như chậm rãi từ từ lan ra.
Lật Manh giấu mặt trong lớp chăn, hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, cô hóng tai nghe tiếng hít thở của nam chủ.
Không có.
Không ngủ sao?
Một đại thiếu gia, để anh ngủ trên mặt đất có vẻ không ổn lắm. Hơn nữa dù gì anh vẫn là nam chủ, thân kiều thịt quý, sàn nhà quá thô ráp, anh ngủ không thoải mái à đúng rồi.
Không phải có câu chuyện cổ tích công chúa đậu Hà Lan hay sao?
Ngay cả với một đống lớp đệm dày, công chúa vẫn không ngủ được vì một hạt đậu nhỏ.
Tần Quy Vân có thể coi như là hoàng tử thời hiện đại đi. Khẳng định không quen ngủ ở nơi đơn sơ bình dị như thế này.
Lật Manh trầm ngâm tự hỏi một lúc, mới xoay người nhìn người đàn ông dưới giường, một mảng tối tăm không thấy rõ lắm. Nếu anh không ngủ được, thì cô đổi chỗ cho anh.
Giường tuy nhỏ, nhưng không quá cứng.
Xem xét hồi lâu, vẫn không thấy nam chủ trở mình, ngủ rồi? Lật Manh an tâm thoải mái híp mắt, bất giác cũng ngủ thiếp đi.
Một lát sau, sắp đi vào giấc ngủ đột nhiên Lật Manh cảm thấy một cơ thể ấm áp dính chặt vào lưng. Lật Manh giật nảy mình, lại phát hiện bản thân đã bị người đàn ông gắt gao siết chặt trong lòng ngực. Ngẩng đầu lên liền thấy dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt mang theo hơi say của thanh niên đặc biệt trở lên mê hồn.
Sắc mặt anh vẫn lạnh nhạt như cũ, ánh mắt sâu không thấy đáy, thanh âm trầm thấp, "Tôi say rồi."
Lật Manh an tĩnh một chút, mới nghi hoặc hỏi: "Hả?"
Sắc mặt Tần Quy Vân mang theo vài tia đỏ ửng, anh ngơ ngác chớp mắt, mới nói: "Sau khi uống sau anh có chút kì quặc, đó là phải có người ôm ngủ, nếu không sẽ không ngủ được."
Lật Manh:...... Điều này đúng thật là kì quặc.
Người đàn ông an tĩnh rũ mắt xuống, môi mỏng khé mím lại, ánh mắt mông lung, ngữ khí mềm đi vài phần.
"Có thể...... ôm em được không?"
Trong nháy mắt người đàn ông trước mắt bỗng biến thành con cún con không có người yêu thương. Lật Manh cảm thấy, có thứ gì đó đập liên hồi.
Hình như là...... tiếng trái tim đập.
Lật Manh chậm rãi thở ra một hơi, sau đó cúi đầu, trầm mặc rất lâu, mới gật đầu.
Trên một chiếc giường nhỏ, trong một túp lều tranh.
Có một con cún không ai yêu thương ôm chặt một con mèo nhỏ.
Rất ấm áp.