"Anh Vân."
Bên kia điện thoại, âm thanh thiếu nữ có phần bình thản, nhưng lại hơi run, dường như vì quá mức khẩn trương mà kìm nén thứ gì đó.
Mềm yếu như bông nhưng lại không chút mệt mỏi. Giống như đường vậy, từng câu từng chữ khiến tai anh cũng phát ngọt theo. Hô hấp Tần Quy Vân khẽ dừng lại một khắc, thậm chí có chút hoảng loạn.
Như một thằng nhóc mới ra đời lần đầu tiên đối mặt với cô gái mình thích.
Không biết phản ứng như thế nào cũng là bình thường.
Cuối cùng đầu óc Tần Quy Vân trống rỗng gần như không khống chế được lời nói.
Lúng túng kìm nén "Ừ" một tiếng. Sau khi Ừ xong, ngón tay anh run lên, chạm nhầm vào điện thoại, liền tắt máy.
Tắt máy rồi......
Có phải anh...... biểu hiện quá kém không?
Vừa định đi đến studio, chân anh đột nhiên dừng lại, sau đó mặt Tần Quy Vân không cảm xúc nói: "Không chụp nữa, quay về đi."
Giang Nghiêm ngạc nhiên: "Có chuyện gì sao?"
Tần Quy Vân không chút để ý tùy ý ứng phó, sau đó tựa giấu đầu hở đuôi giải thích: "Ông nội bảo chúng tôi về nhà ăn cơm."
Vẻ mặt Giang Nghiêm quỷ dị: "Chúng tôi?"
Từ khi nào đại từ này lại xuất hiện trong miệng Tần Quy Vân?
Trong ngữ cảnh của Tần thiếu, trước nay đều là cậu, tôi, bọn họ, các người, kiểu xưng hô phân biệt vô cùng rõ ràng.
Hắn đi theo bên người Tần Quy Vân lâu như vậy, chưa từng nghe qua anh nói với ai là "Chúng tôi".
Giang Nghiêm cho rằng Tần Quy Vân muốn về trực tiếp biệt thự của Tần gia. Kết quả xe vòng đi rất xa, đến trước một công ty quản lý nhỏ để hỏi địa chỉ của một cô gái. Rồi lại đến một nơi thử kính, nhưng không có ai nhìn thấy cô gái đó cả.
Cuối cùng Giang Nghiêm nhịn không được: "Tần thiếu, nếu không thì cậu gọi điện hỏi người ta một chút?"
Đón một người nhưng lại không biết người đó ở đâu. Không phải anh biết số điện thoại của người ta sao? Gọi hỏi đi.
Vậy mà đáp lại lời Giang Nghiêm chỉ có âm thanh trầm thấp bình tĩnh của thanh niên ngồi ghế sau: "Tiếp tục lái xe."
Một lúc sau cuối cùng Giang Nghiêm cũng nhìn thấy một thiếu nữ thô lỗ cuốn poster, như là muốn ném nó vào thùng rác.
Hình như...... Là poster phim của Tần thiếu.
Sau đó hắn nghe được giọng nói bình thản của Tần Quy Vân vang lên: "Dừng xe."
Giang Nghiêm hiểu rằng một người khác trong từ "Chúng tôi" đã tìm được rồi.
Hắn vừa mới dừng xe, muốn mở cửa sổ, lại nghe thấy âm thanh của chàng trai phía sau, chần chờ một chút rồi mới nói: "Có bút không?"
Vẻ mặt Giang Nghiêm khó hiểu: "Có."
Sau đó hắn nhìn thấy ngón tay sạch sẽ xinh đẹp của người phía sau duỗi ra: "Đưa đây."
Sau khi Giang Nghiêm lấy bút đưa cho anh rồi mới thuận miệng hỏi: "Cậu lấy bút làm gì?"
Thanh niên sau ghế im lặng một lát, mới chậm rãi nói: "Cô ấy là fan của tôi, tôi muốn...... ký tên cho cô ấy."
Giang Nghiêm: "......"
Không đúng, hắn rõ ràng nhìn thấy vị "Fan" kia đang định ném tấm poster đó vào thùng rác.
Hơn nữa không phải là Tần ảnh đế ghét fan nhất sao?
Giang người đại diện lớn Nghiêm cho rằng lái xe quanh thành phố, chỉ để tìm một người rõ ràng đã có số điện thoại nhưng không chịu gọi điện hỏi vị trí của người ta đã là đủ ngu ngốc rồi.
Nhưng sau này hắn còn phát hiện một chuyện còn ngu ngốc hơn.
Vẻ mặt Giang Nghiêm đầy kinh ngạc: "Trà sữa ở cửa hàng nào uống ngon ư?"
Trong điện thoại, giọng nói chàng trai lạnh lùng, lộ ra vài tia lười biếng, anh ta nói: "Ừ, đồ uống ngon nhất, giá vừa phải là được."
Đêm hôm khuya khoắt, gọi mọi người dậy, thông báo đổi tên fandom. Rốt cuộc Tần ảnh đế vốn luôn luôn không thích fans. Cho dù có gọi fans là Vân sâu bọ cũng không sao cả.
Đổi tên fandom xong lại còn lái qua trà sữa. Trà sữa nào? Còn hỏi loại giá vừa phải?
Giang Nghiêm: "Anh muốn mở tiệm trà sữa?"
Đừng a, đường đường là người thừa kế duy nhất của Tần thị, chưa tính cha mẹ Tần Quy Vân, tài sản công ty sau lưng cậu ta phải lên đến hàng chục tỷ.
Sao đột nhiên lại nảy ra ý tưởng hố cha này?
Bên kia điện thoại, im lặng một lúc lâu âm thanh trầm thấp chậm rãi vang tới: "Cô ấy thích trà sữa, ngày mai mang đến thăm cô ấy."
Giang Nghiêm: "Ồ, không phải là càng đắt thì càng tốt sao? Theo đuổi bạn gái còn keo kiệt thì theo đuổi kiểu gì?"
Nói xong, hắn duỗi tay hận không thể cho bản thân một cái bạt tai. Tất cả là do hắn ngủ không đủ giấc, đầu óc không linh hoạt lắm, sao hắn có thể nói như vậy trước mặt ông chủ được. Tuy rằng hắn đang nói sự thật, Tần Quy Vân nhiều tiền như vậy.
Theo đuổi bạn gái còn so đo giá tiền trà sữa, số tài sản khủng bố kia, chẳng lẽ là do keo kiệt mà có?
Giang Nghiêm đoán chắc ngày mai bản thân sẽ nhận được thông báo đuổi việc.
Phía bên kia điện thoại, ngữ khí thanh niên vẫn bình đạm như thường.
"Nếu cô ấy cảm thấy ngon, chắc chắn sẽ tự mình đi mua, nhưng nếu quá đắt cô ấy sẽ không mua."
Giang Nghiêm: "......"
Hợp lý, thế nhưng hắn lại không nghĩ đến trường hợp này.
Đột nhiên bên kia điện thoại, thanh niên tựa như nghĩ đến điều gì. Anh trầm mặc một lát, mới bình tĩnh nói:
"Anh mở một tiệm trà sữa đi, tôi sẽ đầu tư để giá của trà sữa thấp, bây giờ phân phó xuống dưới, tăng ca, khoảng giữa trưa ngày mai hẳn là có thể mở một cửa hàng, nếu cô ấy thích, thì mở luôn một chuỗi cửa hàng đi."
Giang Nghiêm: "......"
Cậu nhiều tiền, cậu nhiều tài nguyên, cậu trâu bò.
Cậu nói gì cũng đúng á, lão đại.
Trước khi thanh niên cúp điện thoại, còn thấp giọng lẩm bẩm: "Nếu cô ấy tới mua, liền cho cô ấy ưu đãi, ví dụ như các cặp vợ chồng tới mua thì miễn phí, hoặc là bạn gái mua một cốc nhỏ được tặng một cốc lớn cho bạn trai."
Chờ đến khi ngắt điện thoại rồi.
Người đại diện Giang cảm thấy răng của mình sâu hết rồi.
Ngọt quá.
Bởi vì sự kiện trà sữa.
Cho nên phát sinh thêm vài sự kiện ngầm kế tiếp cái gì mà sự kiện kết hôn, sự kiện mua son môi. Thậm chí tiết mục trong gameshow "minh tinh lữ hành" cũng do cậu ta dựng lên.
Lý do chỉ là: Đi du lịch cùng Tiểu Manh, khiến cô ấy ỷ lại vào tôi một chút.
Ừ, lý do ngu ngốc như vậy, người đại diện Giang bình tĩnh tiếp thu.
Sau đó tới lúc hắn xem "minh tinh lữ hành".
Nhìn thấy ảnh đế đại nhân nhà mình dùng biểu cảm đáng thương nắm lấy góc áo của thiếu nữ với lý do là bên ngoài quá tối không dám ra ngoài đi WC.
Thậm chí một con con gián cũng dọa anh tới mức sắc mặt tái nhợt.
Còn thiếu nữ thì mạnh mẽ dùng một chiếc dép giải quyết.
Giang Nghiêm: "......"
Đây rốt cuộc là ai ỷ lại ai?
Có điều, dùng sự yếu đuối của bản thân để lấy được sự đồng tình của đối phương, sau đó biến nó thành tình cảm sâu sắc.
Hmmm, Tần ảnh đế quả nhiên là tâm cơ sâu.