Edit: Diệp Thanh Thu
Beta: LoBe
Hôm qua Be có việc đột xuất nên nay sẽ bù nhé.
___
Kẹo của nhân loại, đối với huyết tộc thì không tính là ngọt. Mà là một mùi bạc hà khó chịu, mang hương vị kích thích hơi lạnh, lan tỏa trong khoang miệng.
Nhưng ngón tay cô mềm mại, mang theo hương vị ngọt ngào, cọ qua cánh môi hắn, để lại hơi ấm còn sót lại. Trên mặt khuôn mặt non nớt trắng trẻo của Serrill, xuất hiện một tia sững sờ mờ mịt, sau đó vươn đầu lưỡi, liếm liếm môi. Cánh môi xinh đẹp, xuất hiện một tầng trơn bóng trong suốt.
Hắn chậm rãi nâng mắt nhìn cô, mái tóc vàng hơi xoăn xoã tung che mất cái trán trắng nõn, ánh mắt tối tăm dưới ánh sáng chập chờn của ngọn nến, càng thêm trong trẻo rõ nét.
Lật Manh cánh cửa nhỏ, xác nhận không có người chạy về, mới bình tĩnh quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ mặt ngốc manh của nhóc con, như đang sợ hãi trừng mắt nhìn mình.
Lật Manh bất tri bất giác duỗi tay sờ răng nanh của mình, cái này cũng quá dọa người rồi.
Cho nên cô bình tĩnh, lấy tay ấn răng nanh trở về.
Thuốc tuy rằng có thể giúp cô mọc răng, nhưng răng không tốt, căn bản không thể cắn người, mỗi lần muốn phô ra, đều phải dùng tay ấn trở về.
Vẻ mặt Serrill bình tĩnh quỷ dị, nhìn cô ấn răng nanh. Hắn nhịn không được liếm liếm răng nanh của mình, tuy rằng có chút trục trặc, nhưng vẫn có thể tự co duỗi, không cần dùng tay hỗ trợ. Còn may, răng còn chưa tới mức vô dụng như cô.
Be: Nam chính thật đáng yêu.
Nhưng Lật Manh lại có chút rối rắm, tuy rằng biết nhóc con này cũng chỉ là pháo hôi qua đường.
Trong trò chơi, chắc chắn là loại vật trang trí ven đường, nhân vật quần chúng không bối cảnh không lời thoại. Nhưng cô lại không chịu nổi cắn rứt lương tâm. Đứa bé nhỏ như vậy, lại phải trở thành huyết nô quả thực là một cái kết bi thảm.
Cánh rừng âm u chướng khí ngoài lâu đài, tới ban ngày chướng khí bắt đầu tiêu tán, lúc ấy mới có thể chạy trốn. Vì vậy, những người đó chạy không ra được rồi quay lại, đại biểu cho việc cứu vớt thất bại. Lúc đó tích phân cũng sẽ tới tay.
Nhiều điểm như vậy cũng không thiếu chút xíu của nhóc con này đâu.
Lật Manh vô cảm nhìn Serrill, nhưng muốn giấu nhóc con như thế nào lại là một vấn đề nan giải.
Nghĩ đến bản thân là thân phận nữ phụ độc ác mà lại mang tâm tình thánh mẫu.
Nhưng nếu không quan tâm, mặc kệ đứa bé này......
Đôi mắt to tròn của Serrill trên khuôn mặt trắng nõn, đã xuất hiện một tia băng lãnh âm u, ánh mắt hắn rơi xuống phần da thịt nơi cổ áo lõa lồ của thiếu nữ. Làn da mang theo hương thơm mềm ngọt, quả thực như cừu non lên tiếng mời gọi con sói đang nhe nanh múa vuốt.
Hắn nhẹ nhàng bước từng bước tới sát người cô. Thậm chí vì muốn thuận tiện hơn, hắn vươn tay, kéo quần áo cô, ngửa đầu khẽ ngửi.
Loại hương vị thơm ngon này mềm như bông.
Quả thực làm hắn...... Say mê...... Hửm?
Serrill vừa muốn mở miệng nhe nanh, bỗng nhiên cả người bị bế thốc lên. Hương thơm trên cơ thể mềm mại của thiếu nữ, làm hô hấp hắn có chút không thoải mái. Serrill ngơ ngác ngẩng đầu, liếc nhìn độ cong nơi chiếc cằm tinh xảo của thiếu nữ, mấp máy môi.
Lật Manh lại buồn rầu nghĩ ngợi, vốn dĩ không nên quản nhiều. Tuy nhiên, đứa trẻ này ngốc nghếch nắm chặt quần áo cô, có lẽ là quá sợ hãi. Cho nên Lật Manh thật sự không muốn lừa dối lương tâm để nhóc này chạy trốn một mình.
Lật Manh ôm cậu nhóc mềm mềm này về phòng mình.
Giường nhung thiên nga là đãi ngộ của hầu gái huyết tộc. Bởi vì huyết tộc có thân phận cao quý mới có thể nằm quan tài. Giường đều dành cho huyết tộc có thân phận cấp thấp dùng. Đúng rồi, còn có cả huyết nô.
Thời điểm Serrill bị cô bế lên giường, đôi lông mi mảnh dài nhẹ rũ xuống, con ngươi đen nhánh xuất hiện một tia ghét bỏ