Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Diệp Thanh Thu
Beta: LoBe
___
Xem đến đây, Lật Manh hơi ngẩn người. Ai da, cẩu tác giả lại tổng kết kỹ càng tỉ mỉ như vậy, còn có cả ví dụ nữ. Cuối cùng năng lực sáng tác cũng có tiến bộ. Mặt Lật Manh tràn đầy vui mừng kéo xuống xem.
có thể lộ ra cẳng chân không có lông, sau đó ưỡn ngực đong đưa làn váy nhỏ, nói lời thoại như sau
Ai da anh làm đau người ta rồi.
Ca ca đáng ghét, không được tới đây.
Người ta không muốn không muốn a~~~.
Dùng nắm tay nhỏ bé đấm đấm vào lồng ngực đối phương ( tình yêu.jpg)
Meo o ưm ~~
Lật Manh: "......"
LoBe:....
Lật Manh chậm rãi đóng cái bảng biểu đáng yêu kia lại, sau đó tìm xem nút xóa ở đâu. "Sau khi xóa không thể khôi phục, có chắc chắn xóa hay không? Có, Không." Có
Cẩu tác giả, cô viết truyện ở cái web chết tiệt nào, cô viết như vậy lẽ ra phải bị chặn rồi đấy. Liêm sỉ và não của cô bị đỉa hút bại liệt rồi à?
Vậy mà còn mặt mũi chui ra viết văn gây họa cho người khác. Thứ cẩu này không ra đường, trời cũng cho năm tia sét đánh xuống. Thứ cẩu này có đọc báo, cũng thấy bản thân trên báo với tiêu đề: Cẩu tác giả muốn lên trời.
Lật Manh mắng thầm cẩu tác giả mấy lần. Ngay lúc cô nhàm chán mắng đến lần thứ một trăm linh bảy, đột nhiên nghe thấy tiếng động rất nhỏ. Lông mi Lật Manh run rẩy, đôi mắt màu đỏ xinh đẹp xuất hiện một tia mờ mịt, trong không khí có mùi hoa thơm.
Hình như là...... Hoa nở rồi.
Lật Manh ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy bên cửa sổ điêu khắc thạch văn hoa lệ rất lớn, vô số dây đằng tường vi đang nở rộ. Dưới trăng lạnh chiếu rọi, nụ hoa tường vi nhẹ nhàng mở từng cánh hoa, bức tường nhanh chóng rực rỡ bởi màu đỏ của cánh tường vi.
(Hoa tường vi đỏ nà)
Lật Manh hơi sửng sốt, lục lại truyền thuyết huyết tộc xưa. Từng có một truyền thuyết như này. Hậu duệ trực hệ của huyết tộc, có một loại năng lực rất lãng mạn. Mỗi khi trăng tròn, chỉ cần dùng dùng một giọt máu nhỏ lên thân cây tường vi, tất cả hoa tường vi đều sẽ nở rộ. Mà loại năng lực lãng mạn này, là đến từ một vị huyết tộc viễn cổ, vì người yêu của mình mà nuốt hồn hoa. Mỗi lần ông ta đi gặp người yêu, đều sẽ dùng năng lực này. Trải một đưởng đầy hoa nở cho bà ấy, thể hiện tình cảm của mình.
Mặt Lật Manh không biểu cảm nhớ tới cái truyền thuyết này, tỏ vẻ...... chả khác gì mấy câu chuyện xàm le ngoài quán vỉa hè. Tự nhiên hoa lại nở, chẳng lẽ là muốn thành tinh?
Cô yên lặng lui về sau hai bước, ánh mắt đột nhiên cứng lại. Lật Manh nhìn thấy một cái tay tái nhợt, nhẹ nhàng nắm lấy một đóa hoa tường vi dưới ánh trăng gần cửa sổ nhất. Gai của cây lạnh băng, cũng không làm ngón tay trắng như tuyết kia bị thương.
Hắn đứng bên cửa sổ, không biết đã xuất hiện từ khi nào. Thiếu niên khiến người kinh diễm, mặc phục sức quý tộc tối màu, điểm xuyến trên cổ tay áo tinh xảo là ngọc bích lạnh lẽo trơn bóng. Serrill lạnh nhạt cúi đầu ngửi hoa, tóc vàng xinh đẹp xoã tung như là ánh mặt trời trong đêm tối, rủ xuống lông mi nhỏ dài, đôi mắt màu đỏ hơi khép lại. Quá tinh xảo.
Lật Manh cảm thấy mình như nhìn thấy được tác phẩm tạo hình nghệ thuật của thần linh, trong lòng thịch một cái, tim đập nhanh hơn. Lật Manh ý thức được hắn là ai, phản ứng lại, nhấc váy như nữ hầu khác, vừa định khom gối hành lễ.
Kết quả không đợi cô khom gối xuống, một ngón tay tái nhợt khẽ nắm cằm Lật Manh, ngăn cản động tác của cô. Lật Manh chỉ cảm thấy chỗ tiếp xúc ở cằm có hơi lạnh. Sau đó cô nâng mắt lên, nhìn thấy thiếu niên kia đã đi tới trước mặt mình.
Tốc độ này chả khác gì chạy xe thể thao.
Thiếu niên chậm rãi thu tay, cảm nhận cơ thể có độ ấm không quá giống với huyết tộc. So với nhân loại thì hơi thấp, nhưng so với huyết tộc lại cao. Mềm mềm âm ấm, như là bánh pudding mềm mại ngọt ngào, vô cùng mê người.
Muốn...... Ăn.
Ánh mắt lạnh lẽo của thiếu niên tối xuống.
___
Tui nghi là bà nữ chính từ vị diện này trở đi mỗi khi gặp nam chính đều sẽ có phản ứng tình cảm.