Edit: Diệp Thanh Thu
Beta: LoBe
___
Vì duy trì thiết lập nhân vật, Lật Manh bình tĩnh đeo vòng cổ lên, bởi vì như vậy sẽ càng dễ dàng bại lộ thân phận hơn. Thất bại đến nhanh, chết cũng nhanh. Khắp chốn vui.
Sau đó Lật Manh mới cầm áo choàng để mặc vào, tính toán đến khi hừng đông thì trực tiếp chạy đi lấy nước thánh quang minh bôi lên dao găm. Đến khi trở về liền hung hăng đâm Serrill một nhát. Kế hoạch hoàn mỹ.
Mái tóc nâu dài mềm mại của thiếu nữ rơi khỏi lớp mũ áo choàng đen. Trên khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ có nét ôn nhu. Đột nhiên chiếc áo choàng đen của cô bị kéo. Lật Manh cúi đầu thì thấy nhóc con đang ngửa cổ ra sau, con mắt đen nhánh có chút sâu thẳm.
"Ngươi muốn đi đâu?"
Giọng nói mềm mại, nhưng không biết vì sao, ngữ điệu lại chậm rãi, khiến người nghe có cảm giác lạnh sống lưng.
Lật Manh sửng sốt, đúng rồi, còn phải sắp xếp cho đứa trẻ này nữa. Vừa đúng lúc cô phải quay về một chuyến, tiện thể đưa nhóc theo, rồi gửi nuôi ở trại chăn cừu, giúp nhóc thoát khỏi cuộc sống làm huyết nô bi thảm......
Chờ đã.
Hình như sau khi cô chết, toàn bộ nhân loại đều biến thành huyết nô.
Đột Nhiên Lật Manh nảy sinh ý định muốn dùng gậy thông bồn cầu để khai thông suy nghĩ của cẩu tác giả.
Nhưng có thể giúp nhóc sống tốt một thời gian, cũng coi như là làm việc tốt đi. Dù sao cũng là nữ phụ thánh mẫu, nhiệm vụ cho thiết lập hằng ngày của nhân vật chính là tùy tiện cứu người.
Lật Manh yên lặng nghĩ xong toàn bộ rồi mới đi về phía trước, sau đó duỗi tay ôm lấy Serrill. Nhóc con mềm mại ấm áp, vươn cánh tay trắng mềm lôi kéo quần áo cô, hơi kinh ngạc mà ngước mắt lên.
Đến khi nhìn chính diện nhau, đôi mắt màu mắt đỏ của thiếu nữ đột nhiên lộ ra vẻ nghiêm túc.
"Chị sẽ đưa nhóc rời khỏi nơi này, nơi này không tốt."
Nhóc bị đau răng, nhưng không thể nào có nha sĩ trong lâu đài của huyết tộc được.
Nơi này chỉ dành cho huyết tộc.
Không phải nơi dành cho nhân loại.
Nếu người khác biết đứa nhỏ này bị đau răng, có phải nó sẽ bị coi là huyết nô không đủ tiêu chuẩn hay không? Nghĩ đến đây, Lật Manh khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng ôm Serrill vào lòng, đây chính là một động tác bảo vệ.
Bàn tay thiếu nữ vỗ nhẹ sau lưng hắn, từng nơi mà đầu ngón tay chạm qua đều có một loại cảm giác tê dại nhè nhẹ. Ánh mắt xinh đẹp của Serrill vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng đôi môi lại hơi thả lỏng.
Ánh mặt trời bắt đầu bao phủ tòa lâu đài nguy nga tráng lệ của huyết tộc, lớp sương mù xám xịt cũng dần tan. Ánh sáng tiến vào qua kẽ hở của cánh cửa sổ đá hẹp dài.
Thiếu nữ đứng cùng chiều với sáng, với vẻ ngoài dịu dàng thánh thiện.
Giọng cô mềm mại lướt qua thính giác của hắn.
"Đi theo chị đi."
Serrill thất thần trầm mặc một lát, rồi mới nhẹ rũ hàng lông mi xuống.
"Ngươi đang muốn chạy trốn?"
Hình phạt cho việc bỏ trốn —— mười roi, đưa đến khu vực khai thác mỏ lao động mười năm.
Còn nếu nàng dám chạy trốn. Hắn sẽ...... Cắn nàng mười cái, giam cầm trong quan tài cùng hắn mười năm.
Lật Manh cảm nhận được cảm xúc Serrill có chút xao động, là sợ ư? Cô bình tĩnh giơ tay xoa đầu Serrill, thật mềm.
"Chị phải trở về, chị sẽ đưa em theo, em không cần phải ở lại đây làm huyết nô nữa."
Cuối cùng Serrill cũng nghe hiểu, nàng cho rằng hắn là huyết nô?
Serrill cười lạnh một tiếng, rồi mới không nhanh không chậm nói: "Ngươi muốn cứu ta?"
Lật Manh muốn trốn ra ngoài, cô đang cố gắng nghiên cứu tấm bản đồ như bức tranh thủy mặc của tòa lâu đài, đây thực sự là một bức tranh nghệ thuật trừu tượng.
Lật Manh đang tìm cách phân biệt phương hướng cũng không nghĩ nhiều, cô thuận miệng nói: "Serrill, cái tên huyết tộc đáng khinh không biết xấu hổ kia, vừa tàn nhẫn lại độc ác, không chừng ngày nào đó hắn sẽ hút khô máu của em, em vẫn nên đi cùng chị thì hơn."
Serrill: "......"
Be:...
___
Be: Trong tiếng Trung ngôi thứ nhất là Wo, ngôi thứ ba là Ta, ngôi thứ là Ni, chứ không phân chia như tiếng Việt nên Be sẽ linh động trong việc sử dụng đại từ tương ứng nhé.