Cố Nặc vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô, cụp mắt suy tư một lát, thấp giọng lẩm bẩm: "Anh em sao?" Sau đó nụ cười trên khóe miệng anh càng nở rộng hơn, dưới tóc mái nhỏ vụn là đôi mắt tối mù sâu thẳm.
Lật Manh lừa gạt, "Ừm, anh hai, anh còn nhớ em không?"
Cố Nặc nghe thấy cô gọi anh hai thì hô hấp khựng lại, dường như không chịu nổi mà vươn ra ngón tay thon dài, không nhanh không chậm kéo kéo cổ áo vốn đã mở rộng của mình, hầu kết trên cổ thậm chí còn rung động vài cái.
Giọng nói trầm thấp mà mang theo vài tia tối tăm nguy hiểm, anh như lặp lại mà nói. "Em gái à......"
Lật Manh híp mắt lại, lừa gạt thành công rồi.
Cô còn chưa kịp vui sướng, Cố Nặc đã đứng dậy, hai tay chống hai bên người cô, khóa tằm cưng Lật Manh lại dưới thân mình. Ánh mắt hờ hững của thiếu niên nhuộm dần bóng đen tà khí, đầu ngón tay anh không nhanh không chậm hạ xuống cằm cô, ngón trỏ và ngón tay cái cố định mặt cô, sau đó anh không chút do dự mà cúi đầu, gặm hôn dữ dội.
Tóc Lật Manh sắp nổ bùm rồi.
Cô muốn giãy giụa lại phát hiện một chuyện rất bi đát: Cô bị túi ngủ bọc lại, căn bản không động đậy được, giống như bị dây thừng trói chặt người vậy. Trong ánh mắt thiếu niên xuất hiện một tia run rẩy, dường như đang hồi vị gì đó, sau đó anh mới lưu luyến rời đi cô.
Lật Manh sắc mặt đỏ bừng, giọng nói trở nên khàn khàn, "Em chính là em gái anh đấy."
Cố Nặc lại vươn ngón tay, chậm rãi sờ sờ bờ môi mỏng ướt át của mình, sau đó anh nhẹ "a" một tiếng. "Em gái...... Trước khi anh mất đi ký ức, có phải đang......"
Anh thấp giọng khẽ nói, ngữ khí lười biếng lại tà khí như ác ma.
"Loạn luân với em không?"
Vừa dứt lời, Cố Nặc đã một lần nữa hạ một cái hôn xuống mặt cô.
"Tuy anh mất trí nhớ, nhưng thân thể của anh sẽ không nói dối, tình cảm của anh dành cho em không phải đối với một cô em gái, nếu chúng ta thật sự là anh em....."
Ngữ khí của thiếu niên tàn nhẫn mà bá đạo.
"Anh cũng sẽ không bỏ qua em."
Lật Manh chỉ cảm thấy thiếu niên trước mắt mặt mày tinh xảo lạnh lẽo đến làm người ta không rét mà run, mà trong đôi mắt sâu thẳm tối tăm ấy mang theo tình cảm vặn vẹo mà điên cuồng, như là một con dao bén nhọn, muốn cắt cô ra từng chút một.
Không hổ là tang thi thập giai lần đầu tiên xuất hiện, băng băng băng ba tiếng thương tổn người ta. Nhìn cái người khí thế đáng sợ mà trừng cô, Lật Manh tỏ vẻ...... có đôi mắt lớn hơn mắt anh một chút cũng vô dụng, thời gian anh không nháy mắt dài hơn cô nhiều lắm luôn.
Nhưng quả nhiên anh và nữ chủ là một đôi, suy nghĩ quá ăn ý. Nữ chủ cũng vừa mở miệng chính là các người loạn luân. Nam chủ càng ác hơn, không ngờ anh còn chủ động muốn hiến thân loạn luân.
Lật Manh không nghĩ tới, không ngờ Cố Nặc lại là loại người này —— cầm thú.
Môi cô còn hơi đau, làm cô mở miệng giải thích có chút run, như chột dạ vậy.
"Chúng ta không phải anh em."
Cố Nặc nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn đáng yêu của cô một hồi lâu, cuối cùng cụp mắt xuống, giấu đi vẻ âm u trong mắt. Giọng anh trở nên mềm nhẹ, "Vậy chúng ta là bạn bè nam nữ, hay là vợ chồng?"
Lật Manh còn đang hấp hối giãy giụa, "Không, chúng ta chỉ là bạn thôi."
Cố Nặc mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm cô, môi mỏng nhẹ động, "Vậy...... Là kiểu bạn gì?"
Lật Manh nghiêng đầu, mở to đôi mắt chân thành, "Chính là bạn bè bình thường."
Cố Nặc không nhẹ không nặng "à" một cái, lại hỏi: "Em có bạn trai không?"
Lật Manh vừa định trả lời, Cố Nặc đã khẽ giương lên cánh môi hồng nhạt, giọng nói trầm thấp từ tính. "Nếu có, giết hắn."
Lật Manh: "......"
Cố Nặc không chút để ý mà duỗi tay chống cằm, bình thản hỏi tiếp: "Có thích ai không?"
Lật Manh: "...... Không có."
Cố Nặc hiểu rõ gật đầu, thiếu niên xinh đẹp ánh mắt thâm trầm, bờ môi sắc lạnh hồng hồng mà sạch sẽ. Anh hơi nhếch khóe môi lên, lười biếng cười như không cười, giọng nói dễ nghe trầm thấp.
"Bây giờ có rồi, từ nay về sau thích anh đi."