Edit: Tịch
“Có thể là phụ chính phụ chính phụ?”
“???” Ba người nghi hoặc nhìn Đường Thư Kỳ.
“Có thể là để hoá giải số âm của ba người các cậu, cho nên tìm ra hai số dương họ Đường?” Đường Thư Kỳ nói xong cũng gật gật đầu.
“Cô là loại thiểu năng trí tuệ gì vậy?” Lý Dịch Hoành bày ra bộ dáng quan tâm.
Đường Thư Kỳ:……
“Đường Vũ không có gì khó hiểu.
Cậu ta vốn dĩ rất thông minh, chỉ là quá lười, còn có nhiều ý đồ xấu.” Trần Bân nói.
“Tổng kết một câu chính là không an phận.” Lý Dich Hoành sâu kín bay tới một câu.
“Không an phận là dùng như vậy sao?” Đường Thư Kỳ vươn tay muốn vỗ về, Lý Dịch Hoành vội vàng chạy đi.
“Hành vi khống chế điểm và không tham gia hội thảo nghiên cứu toán học của Đường Vũ mà tất cả các giáo viên khoa toán học đều biết họ đã bỏ cuộc sau nhiều lần thất bại trong việc khai sáng hắn, nhưng sau đó những giáo viên trở nên điên cuồng như uống phải mê hồn dược.
Phát điên lên tìm Đường Vũ phiền toái, nhưng mà hiệu quả giống nhau.” Vương Kỳ Nguyệt nói rồi nhìn Đường Thư Kỳ, cô liền đáp lại nụ cười ngốc cho Vương Kỳ Nguyệt.
Vương Kỳ Nguyệt:……
“Đường Vũ là người cuối cùng trong khoa vật lý của chúng tôi mỗi khi đi thi, nhưng các giáo viên đối với hắn rất bao dung.
Dù có làm gì, giáo viên cũng mặc kệ.
Ngay cả một tháng đều không đến lớp, giáo viên vẫn cho điểm danh đầy đủ.” Vương Kỳ Nguyệt nói đến có chút hâm mộ.
“Có hậu đài a… Có thể có hậu đài ở Hoa Thanh cũng không đơn giản.
Nhưng Hoa Hạ không phải Hoa Thanh.
Hắn… Chắc chắn không nhảy dựng lên được.” Trần Bân dửng dưng đưa mắt nhìn thời gian.
“Ai biết được?” Lý Dịch Hoành bĩu môi.
“Này, hắn không phải từ khoa vật lý các người sao?” Đường Thư Kỳ nhướng mày với Vương Kỳ Nguyệt.
“Cô cái đồ nhan cẩu!” Một cái bàn tay búng trên trán Đường Thư Kỳ.
Nhan cẩu: người yêu thích nhan sắc, vẻ bề ngoài.
“Nào có!” Sau đó ở góc khuất ba người không nhìn thấy, Đường Thư Kỳ nheo mắt trầm ngâm.
Vài phút sau, bốn người như bị ấn nút tạm dừng, cứng ngắc nhìn đám đông náo nhiệt.
“Phát hiện một anh chàng siêu soái.” Trần Bân đột nhiên đánh vỡ hình ảnh yên lặng.
“Ở đâu?” Ba người trăm miệng một lời hỏi.
Theo ngón tay của Trần Bân, một nam sinh cao mảnh khảnh cùng nhan sắc tuyệt đỉnh, khí chất thanh tao lạnh lùng, dù là đứng giữa một đám mỹ nam mỹ nữ thì vẫn nổi bật.
Ở trong mắt bốn người, thiếu niên thanh lãnh như ngọc, ăn mặc quần áo định chế phiên bản giới hạn của Armani, đôi mày thanh tú hơi cau lại, như có điều muộn phiền khiến người không khỏi nhíu mày.
Ngồi trên ghế, đôi chân dài không biết nằm chỗ nào khẽ cong lên, chiếc đồng hồ cổ trên tay toả ra ánh sáng chói mắt giống như chủ nhân dưới ánh mặt trời, xương quai xanh hơi lộ ra như tín hiệu dụ hoặc.
Có thể nói những người ở chỗ này đều là nhân tài đứng đầu ở các trường đại học danh giá.
Đẹp trai, học giỏi, lại có tiền, ở đâu đâu đều là hương bánh ngọt.
Vì vậy, những người đẹp với đủ kiểu dáng xung quanh hắn như đã nhận được tín hiệu "dụ dỗ", rồi "bay lượn" xung quanh hắn như những cánh bướm.
“Cực phẩm a!” Bốn người phát ra cảm thán.
“Hai người, ai đây?” Đường Thư Kỳ nhướng mày với Trần Bân và Lý Dịch Hoành.
“Loại cấp bậc nam thần này chịu không nổi, chịu không nổi.” Lý Dịch Hoành sờ sờ cằm đôi nhìn Trần Bân.
“Nhìn tôi làm gì? Tôi là người đã có bạn trai nha.” Trần Bân vẻ mặt phong lưu, nhưng đôi mắt nhỏ lại nhìn đối phương như không có việc gì.
“Ai, ngày nay ngay cả con trai cũng có bạn trai, tôi đường đường là một đại mỹ nhân mà vẫn là cẩu độc thân, thật khổ!”
“Yếu điểm mặt, cảm ơn!” Lý Dịch Hoành khinh thường.
“Trời sinh có khuôn mặt, thì cần gì mặt mũi?” Đường Thư Kỳ phản bác.
Lý Dịch Hoành:...!Được…
“Kỳ Nguyệt đâu?” Đường Thư Kỳ nhướng mày.
“Tôi muốn thử nó.”
“Cô đừng có mà dạy hư Kỳ Nguyệt, em ấy là người đã có bạn trai.” Lý Dịch Hoành đem Vương Kỳ Nguyệt kéo về phía mình, phòng Đường Thư Kỳ như phòng sói.
“Thế nào?” Đường Thư Kỳ phớt lờ biểu hiện của Lý Dịch Hoành mà nhướng mày nhìn Vương Kỳ Nguyệt trầm tư.
“Xem đây.” Vương Kỳ Nguyệt tháo kính ra, đưa cho Đường Thư Kỳ, lộ ra khuôn mặt dịu dàng đáng yêu.
Xoã tung đầu tóc bồng bềnh rồi buộc thành đầu quả bóng.
( đầu quả bóng như này nè:>)
“Xem trọng cậu nha, hạ gục những mỹ nữ mà đoạt "nam nhân".” Đường Thư Kỳ nhìn các mỹ nhân xung quanh thiếu niên cười đùa.
Lý Dịch Hoành ném cho Đường Thư Kỳ cái nhìn “Hung tợn”, dùng thân hình mập mạp đánh Đường Thư Kỳ đang đứng cạnh bức tường, sau cùng người nào đó bị “ép” đâm vào bức tường cứng rắn.
Đường Thư Kỳ:…… Đủ tàn nhẫn!.