Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

chương 1059: tinh tế chỉ nam (9)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh cầm lấy RN6 quan sát, chất lỏng hiện lên màu lam, khi lưu động giống như thủy ngân, có chút chậm chạp.

Sơ Tranh ném đồ vật vào không gian, đứng dậy rời đi.

Cô kéo cửa phòng bao ra ra ngoài, âm thanh trên hành lang trong nháy mắt truyền đến.

"Đây không phải là giáo sư Ngụy và giáo sư Uông của học viện Đế Quốc chúng ta sao? Thật sự là hiếm khi nhìn thấy hai người ở đây, không bằng tìm một chỗ ôn chuyện đi?" Một tiếng này mang theo vẻ trào phúng.

Mà nguyên nhân Sơ Tranh dừng lại là bởi vì học viện Đế Quốc.

Học viện Đế Quốc thân là học phủ cao nhất, gây thù hằn kỳ thật cũng rất nhiều.

"Ai có chuyện cũ gì với mấy người mà ôn."

"Giáo sư Ngụy nói này lời không ổn nha, không lâu sau trên cuộc thi đấu cơ giáp, chúng ta còn phải gặp mặt đấy."

"..."

Thi đấu cơ giáp...

Mặc dù giáo sư Ngụy đau lòng cho cơ giáp, nhưng anh ta cảm thấy mỗi học viện đều sẽ có một thế yếu riêng, học viện Đế Quốc chỉ đúng lúc yếu về hệ Cơ Giáp mà thôi.

"Xem tôi này, quên mất năm ngoái, học viện Đế Quốc lại là hạng chót, ai, anh nói xem, các anh là học phủ cao nhất đế quốc, sao hệ Cơ Giáp lại yếu thế chứ?" Người nói chuyện đem mấy chữ học phủ cao nhất đế quốc cường điệu lên, rõ ràng là trào phúng.

"Sơ Tranh tiểu thư, may mà ngài còn chưa đi."

Người của hội đấu giá vội vàng tới.

Giáo sư Ngụy nghe thấy được, nhưng không nghe rõ lắm.

Anh ta quay đầu nhìn sang bên kia, chỉ thấy một cô gái đứng ở bên đó, tuổi tác không lớn lắm, nhìn như còn chưa trưởng thành, nhưng một thân thanh lãnh tự phụ, hơi hơi nghiêng mặt, chỉ lộ ra một bên mặt thật đẹp.

Giáo sư Ngụy vừa muốn đi qua, lại bị người gây chuyện ngăn lại.

Chờ anh ta đối phó được với những người này, thì người bên kia đã sớm không còn bóng dáng.

-

Sơ Tranh nhìn người trước mặt, Ân nhị thiếu.

Ân gia mấy đời ưu tú, không phải nhậm chức trong quân đội thì chính là làm đại lão của thương trường.

Nhưng Ân nhị thiếu rõ ràng không có ý định kế thừa những phẩm đức tốt đẹp này, chỉ muốn làm một tên ăn chơi trác táng.

"Cô gái, còn trẻ như vậy à?" Ánh mắt Ân nhị thiếu có chút tùy ý dò xét cô, nhưng không có nhiều ác ý, càng giống như hiếu kì nhiều hơn.

Đây chính là nhà giàu mới nổi mà trong vòng tròn truyền ra.

Không nghĩ tới lại là một cô gái, còn rất trẻ.

Không!

Chuẩn xác mà nói, đây không phải trẻ tuổi.

Đây là nhỏ.

Nhiều lắm là 15, 16 tuổi.

"Tìm tôi có chuyện gì." Sơ Tranh không có chút ý tốt nào.

Cô không có ý định gặp Ân nhị thiếu này, nhưng Ân nhị thiếu cũng rất tuyệt, lại đi chắn đường cô!

"Ừm... Cái kia..." Ân nhị thiếu ngồi ngay ngắn thân thể: "Vân Văn tinh có thể bán cho tôi được không?"

"Dựa vào cái gì?"

Ân nhị thiếu nghẹn họng: "Tôi đưa tiền."

Tiền hàng giao dịch, nào có dựa vào cái gì?

"Tôi không quen anh."

Sơ Tranh đứng dậy muốn đi.

Ân nhị thiếu cực kỳ không có hình tượng ngăn cô lại: "Đừng mà, nói đi, cô muốn cái gì, cô nói đi!"

Sơ Tranh sợ đụng phải hắn, hơi lui ra phía sau, suy nghĩ một chút: "Tôi muốn vào học viện Đế Quốc."

"Cái này có gì khó." Ân nhị thiếu vỗ vỗ bộ ngực: "Tôi dẫn cô vào."

Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Tôi muốn vào trong học." Ta tuyệt không muốn, nhưng ta không thể không đi.

Ân nhị thiếu: "..."

Học viện Đế Quốc cũng không nhận quan hệ, chỉ nhận thiên phú thực lực.

Ân nhị thiếu ngược lại có thể tìm cha hắn viết thư đề cử.

Nhưng ngẫm lại tư thế hận không thể bóp chết hắn của cha hắn kia, Ân nhị thiếu vẫn cảm thấy không ổn.

"Học hành có gì tốt, cô lại không thiếu tiền." Ân nhị thiếu quyết định lừa gạt Sơ Tranh một chút: "Cô có điều kiện khác không?"

"Không có."

Trong tay cô có RN6, có thể đi tìm giáo sư Ngụy kia, hoàn toàn có thể dựa vào thứ này mà vào học viện.

Kỳ thật hoàn toàn không cần ở đây nghe Ân nhị thiếu nói mò.

"..."

Không có cách nào hàn huyên.

Ân nhị thiếu thấy Sơ Tranh muốn đi, lại nhào tới: "Chờ một chút, tôi nghĩ ra một chuyện. Có phải chỉ cần cô có thể vào học viện học, liền bán Vân Văn cho tôi không?"

"..." Sơ Tranh rất hào phóng: "Có thể tặng anh."

Ân nhị thiếu: "..."

Trước kia ta cảm thấy ta là tên ăn chơi trác táng.

Hiện tại xem ra ta còn chưa đủ ăn chơi.

Thật sự phải để cha hắn đến xem, cái gì gọi là ăn chơi trác táng phá gia chân chính!

"Được!"

Ân nhị thiếu trao đổi phương thức liên lạc với Sơ Tranh, hấp tấp rời đi.

-

Tin tức Sơ Tranh mua được NR6, không biết là người nào truyền đi.

Ân nhị thiếu vừa đi, Sơ Tranh liền bị một đám người lần lượt vây quanh.

Đều là đại gia tộc, lễ phép tu dưỡng cũng dưỡng đến không tệ, đều khách khách khí khí hỏi cô có thể bán hay không.

Sơ Tranh: "..."

Bán cái búa mà bán!

Tiền vừa tiêu xài, sao có thể kiếm về?

Tuyệt đối không!

Đương nhiên đàm phán không ổn, cũng có một số người lộ ra ý uy hiếp.

Sơ Tranh là một con nhóc như thế, không biết từ nơi nào xuất hiện, có chút tiền thì thế nào, ở nơi như chủ tinh, không có quyền thế, cũng là nửa bước khó đi.

Nhưng con nhóc này đối với uy hiếp của bọn họ, một chút cũng không để trong lòng.

Sơ Tranh bị đám người này chắn xong, chậm rãi rời đi, đi đến cửa lớn hội đấu giá, một bên khác có một đám người đi xuống.

Người đàn ông đi ở đầu tiên nói chuyện với người khác, vốn là tùy ý quét mắt nhìn qua, nhưng cuối cùng ánh mắt không cách nào dời đi được.

Mắt thấy Sơ Tranh muốn đi vào cửa xoay, người đàn ông bỗng nhiên lên tiếng: "Cô gái, xin chờ một chút."

Tiểu Cửu quay đầu nhìn một chút: "Cô chủ, hình như đang gọi cô."

Sơ Tranh dừng lại, người đàn ông sải bước đi tới, ánh mắt chăm chú dính ở trên người cô, ánh mắt khiếp sợ lại phức tạp, còn có chút không thể tin.

"Xin... xin chào." Người đàn ông nói chuyện có chút không suôn sẻ, làm đám người đằng sau cả kinh đến mức sắc mặt biến đổi lớn.

Người đàn ông cũng phát hiện dị trạng, ho nhẹ một tiếng: "Xin chào, có thể mạo muội hỏi tên của cô một chút được sao?"

Sơ Tranh biết anh ta là ai.

Trước đó Tiểu Cửu đã tra rõ cả mười tám đời nhà Văn gia.

Đây là Văn Thanh, người nhà Văn gia.

"Sơ Tranh."

"Họ... Họ thì sao?"

"Không có họ." Sơ Tranh lạnh mặt: "Có chuyện gì không?"

"Không, không có việc gì, chỉ cảm thấy cô khá quen mặt, giống một cố nhân."

Sơ Tranh không lên tiếng.

Tạ Uyển Uyển và cô dáng dấp không giống, trong kịch bản cũng không biết tại sao cô ta được nhận về.

Chẳng lẽ chỉ vì thân phận chip?

Cũng không điều tra những thứ khác sao?

BUG!!

Sơ Tranh cũng không muốn về Văn gia, cô sẽ không chủ động nói, đương nhiên nếu như Văn gia tìm tới cửa, cô cũng sẽ không phủ nhận.

Sơ Tranh lãnh lãnh đạm đạm: "Ồ."

Tràng diện có chút xấu hổ.

Văn Thanh còn muốn hỏi gì đó, nhưng người phía sau tiến lên thúc giục, dường như đã chậm trễ thời gian.

Chờ anh ta nghe xong, Sơ Tranh đã đi ra khỏi cửa xoay, biến mất ở trong màn đêm.

-

Sơ Tranh trở lại chỗ ở, đây là một tòa chung cư, kiểu cách cổ xưa, không tràn ngập cảm giác khoa học kỹ thuật như bên ngoài.

Gian phòng không tính là lớn, khu này rất ít người sống.

Chỉ có mấy hộ gia đình, bởi vì số tầng không cao, Tiểu Cửu chạy ở phía trước, cô ấy vừa chạy lên, lại vội chạy xuống, khuôn mặt nhỏ trắng bệch: "Cô, cô chủ, người chết."

Sơ Tranh: "???"

Sơ Tranh kéo Tiểu Cửu ra, đi lên lầu nhìn, mùi máu tươi chậm rãi truyền tới.

Sơ Tranh nhìn thấy trên hành lang có một cỗ thi thể nằm, trên mặt đất còn có máu.

Nhưng trừ cái này, thì toàn bộ hành lang vô cùng yên tĩnh, cũng không có vật gì kỳ quái.

Sơ Tranh tiến lên dò xét hơi thở một chút, xác định là chết rồi.

Tiểu Cửu từng thấy người chết, thật ra cũng không hoảng lắm: "Cô chủ, làm sao bây giờ đây?"

Sơ Tranh quyết định thật nhanh: "Làm như không nhìn thấy."

"Không... Không báo cảnh sát sao?"

Báo cảnh sát?

Báo cảnh sát cái gì!

Người này lại không phải ta giết!

Sơ Tranh mở cửa, đẩy Tiểu Cửu vào, rầm một tiếng đóng cửa lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio