Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Diêu Vi liên tục tìm tới cửa mấy ngày liền, mỗi lần tới đều mang theo một chút điểm tâm.
Khi Diêu Vi rời khỏi thì Sơ Tranh liền ném hết đồ đi.
Hạ Hàn cũng không hiểu vì sao Diêu Vi đột nhiên lại nhiệt tình như vậy, sẽ không phải là coi trọng hắn rồi chứ?
Nhưng mà nhìn Diêu Vi giống như không có ý kia.
Một tuần sau, Diêu Vi mời Hạ Hàn đến nhà cô ta tham gia một buổi tiệc tối.
Hạ Hàn không muốn đi.
Nhưng Diêu Vi nhiều lần khẩn cầu hắn nhất định phải tới, cuối cùng còn để thiệp mời lại.
Hạ Hàn cầm thiệp mời, có chút mông lung, xin Sơ Tranh giúp đỡ: "Tiểu mỹ nhân, cô ta đang muốn làm gì đây nhỉ?"
Đại lão Sơ Tranh ngồi đến thập phần phóng khoáng: "Không biết."
"Cô cũng không biết sao?" Ở trong mắt Hạ Hàn, Sơ Tranh đại khái chính là vạn năng.
"Quỷ khí trong thân thể cô ta còn nặng hơn trước nữa." Sơ Tranh nói: "Tự ngươi cẩn thận một chút."
"Cô không đi với ta sao?"
"Không rảnh." Dựa vào cái gì mà cô phải đi theo? Đây là chuyện của hắn, một xu quan hệ với cô cũng chẳng có, hơn nữa người ta có mời cô đâu! Không đi!
Hạ Hàn đi vòng qua bàn trà, ngồi xuống bên cạnh Sơ Tranh, ôm lấy cánh tay cô: "Tiểu mỹ nhân, cô thật sự không đi với ta à? Lỡ như có quỷ gây bất lợi cho ta thì phải làm sao?"
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh suy nghĩ một chút: "Ngươi mang đứa con chồng trước kia đi theo."
Con chồng trước – ác quỷ: "..."
Mẹ nó, ngươi mới là con chồng trước! Hắn rất lợi hại đó!
Sơ Tranh ngoài miệng nói không đi, nhưng đến lúc tiệc tối diễn ra, vẫn đi theo phía sau Hạ Hàn.
Sao cô lại đáng thương thế này cơ chứ, cứ phải làm một bà mẹ kế!
Tiệc tối diễn ra ở nhà của Diêu Vi.
Số người tới cũng không nhiều lắm, dường như đều là bạn tốt của Diêu Vi.
Hạ Hàn đi vào, gây nên sự chú ý của không ít người, thậm chí còn có người tiến lên bắt chuyện, Hạ Hàn không thoải mái lắm, Diêu Vi kịp thời xuất hiện, đưa hắn đến chỗ ít người.
"Còn tưởng rằng cậu không tới chứ." Diêu Vi mặc một bộ lễ phục cực kỳ đẹp đẽ, thân váy bó sát, bao lấy thân hình uyển chuyển của cô ta, những chi tiết khảm nạm trên làn váy được ánh đèn rực rỡ chiếu sáng lấp lánh.
Nhưng mà sắc mặt nhìn không tốt lắm, dù lớp trang điểm đậm cũng gần như không che được
Hạ Hàn xấu hổ cười cười.
Dường như Diêu Vi sợ hắn không được tự nhiên, nên an bài hắn ở trong góc khuất: "Cậu ngồi ở đây một lát nhé, bên kia có đồ ăn, nếu như cậu thấy nhàm chán thì có thể lên lầu, phía trên có phòng giải trí."
"Cảm ơn chị."
"Vậy tôi đi chào hỏi mấy vị khách trước." Diêu Vi bưng chén rượu, lẫn vào trong đám người.
Sơ Tranh không biết bay từ chỗ nào ra, ngồi trên tay vịn của ghế sofa.
Hạ Hàn chỉ cần hơi duỗi tay, là có thể ôm được eo cô.
Mà Hạ Hàn quả thực cũng làm như vậy.
"Tiểu mỹ nhân, không phải cô nói không đến sao? Có phải cô lo lắng cho ta không?"
"Nếu ngươi bị quỷ bắt mất thì ta lại phải đi cứu, rất phiền phức."
"Vậy chính là cô đang lo lắng cho ta." Hạ Hàn kết luận.
Hắn cứ mặc kệ Sơ Tranh nói gì đấy.
Sơ Tranh: "..." Ngươi vui là được rồi.
Hạ Hàn và Sơ Tranh nói chuyện, nhưng Sơ Tranh không muốn nói chuyện, nửa ngày mới đáp một tiếng.
Ánh mắt cô đảo qua đại sảnh, rồi chậm chạp rơi vào trên bậc thang.
Cô khẽ nhíu mày, Diêu Vi quay về từ trong đám người.
"Thế nào, có phải rất nhàm chán không?"
Hạ Hàn nào dám nói nhàm chán.
Diêu Vi cười cười, ngồi vào vị trí đối diện Hạ Hàn: "Thật ra hôm này mời cậu tới đây, là vì một việc."
Thần sắc Diêu Vi có chút biến hóa.
Đáy lòng Hạ Hàn hơi hồi hộp, khuôn mặt nhỏ cũng có chút cảnh giác.
"Cậu đừng khẩn trương, là chuyện của tôi." Diêu Vi hướng nhìn xung quanh một chút, không biết là đang tìm cái gì.
"Chị có chuyện gì?"
Diêu Vi thu lại tầm mắt: "Cậu là thiên sư phải không?"
"Tôi?" Hạ Hàn lắc đầu: "Tôi không phải."
Cũng không phải cứ ở Đào Không sơn là được xưng thiên sư.
Đến cả khảo hạch nhập môn hắn cũng không hoàn thành được.
Diêu Vi hơi sửng sốt: "Không phải sao? Tôi còn tưởng là cậu..."
Vì mình tính sai nên Diêu Vi hơi xấu hổ.
Cô ta có chút đứng ngồi không yên.
"Vậy trong tiệc rượu lần trước, những người đi cùng cậu..."
"Bọn họ... là sư huynh của tôi." Hạ Hàn nói.
"Vậy cậu cũng làm nghề này sao?" Diêu Vi lại dâng lên một tia hi vọng.
"Quả thật tôi có thể nhìn thấy một số thứ, chị, chị có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi."
Đôi mắt Diêu Vi sáng lên: "Cậu có thể nhìn giúp tôi xem, ở chỗ này có thứ gì không?"
Hạ Hàn hướng mắt nhìn bốn phía, cuối cùng lắc đầu: "Không có."
Diêu Vi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi muốn..." Diêu Vi hơi chần chờ, cô ta cố gắng khắc chế nỗi sợ hãi của mình, nhưng nó vẫn lộ ra nơi đáy mắt.
"Nếu như chị cần, tôi có thể cho chị phương thức liên lạc của Đào Không sơn." Hạ Hàn chủ động nói.
Diêu Vi vội vàng lắc đầu: "Không."
Cô ta nhìn Hạ Hàn: "Việc này, thật ra tôi đã từng tìm mấy thiên sư có danh vọng, nhưng mà..."
Cô ta bất đắc dĩ cười cười: "Vô dụng."
"Vậy sao chị lại tìm tôi?" Hắn chỉ là một người có thể nhìn thấy quỷ, tìm hắn có lợi ích gì đâu?
"Cứ nói với cậu trước đi." Diêu Vi thở ra một hơi: "Từ mấy tháng trước, tôi đã cảm thấy trong nhà có chút không đúng, những đồ dùng rời khỏi vị trí ban đầu, hoặc là xuất hiện một số đồ vật tôi chưa từng nhìn thấy."
Ngoại trừ như thế, lúc ngủ cô ta còn cảm thấy lạnh, có đôi khi còn có cảm giác như ai đó đang nhìn mình.
Nhưng xem xét trong nhà thì không có thứ gì cả.
Lúc ấy, cô ta đã từng tìm người đến xem thử, bọn họ được người trong giới thượng lưu giới thiệu, nên tất nhiên đều là thiên sư có bản lĩnh.
Nhưng cũng không nhìn ra bất cứ thứ gì cả.
Diêu Vi càng ngày càng cảm thấy không thích hợp.
Muốn dọn nhà đi, nhưng mà cứ dọn ra ngoài không bao lâu, thì sẽ xuất hiện đủ loại chuyện ngoài ý muốn.
Cô ta chỉ có thể bị ép chuyển về nơi này.
Trong sinh hoạt bình thường, trừ những chuyện nhỏ nhặt này, thì thật ra cũng không xuất hiện những chuyện khác.
Diêu Vi sợ ở một mình, nên cách mấy ngày sẽ tổ chức một buổi tiệc tối cỡ nhỏ thế này, không thì ra ngoài chơi đùa cùng bạn bè, như vậy có thể làm cô ta quên đi những chuyện này.
"Nhìn thấy cậu ở đây, tôi cũng rất bất ngờ, nhưng mà tôi phát hiện... lúc tôi tới gần cậu, thì cỗ khí lạnh luôn đi theo tôi kia đột nhiên biến mất."
Diêu Vi dường như có chút xấu hổ: "Em trai Hạ Hàn, có phải mấy ngày nay chị quấy rối đến cậu rồi không?"
Hạ Hàn: "..." Tiểu mỹ nhân rất bất mãn về việc cô ta ngày nào cũng xuất hiện, nói cô ta rất ồn ào.
"Những thiên sư khác đều không có cách gì, nếu không cậu thử xem giúp tôi một chút?" Diêu Vi nói: "Yên tâm, tôi biết quy tắc, cho dù có được hay không thì thù lao tôi đều sẽ trả."
Hạ Hàn không biết gì cả, đâu dám nhận loạn.
Hắn đang muốn lắc đầu cự tuyệt, nhưng Sơ Tranh lại ấn lấy đầu hắn, khiến cho cái lắc đầu của hắn biến thành gật đầu.
Hạ Hàn không tiếng động dò hỏi Sơ Tranh.
"Có tiền."
Hạ Hàn: "..."
Diêu Vi sợ Hạ Hàn không đồng ý, nên đã chuẩn bị một cái giá trên trời.
Dù sao thì nhà của Hạ Hàn cũng không khác nhà mình là mấy, nên chắc không thiếu tiền.
Không ngờ Hạ Hàn lại dễ dàng gật đầu như vậy.
Diêu Vi nhờ người khác giúp mình tiếp đón khách khứa, mang theo Hạ Hàn lên lầu: "Tầng hai là phòng ngủ, tầng ba là thư phòng và phòng giải trí, phòng ở chỗ này rất nhiều, nhưng tôi không dùng đến nhiều, nên đa phần đều bỏ trống."
Diêu Vi vừa giới thiệu, vừa dẫn Hạ Hàn đi lên phía trước.
Khi bọn họ đi đến cuối cầu thang, ở cửa đại sảnh đột nhiên có mấy người xuất hiện.
Chỉ thấy một người phụ nữ dẫn theo hai người bước vào, một già một trẻ.
"Mẹ?" Diêu Vi kêu lên một tiếng.
Người phụ nữ kia cũng hơi sửng sốt, dường như không nghĩ đến ở đây lại náo nhiệt như vậy.
Diêu Vi bảo Hạ Hàn chờ một lát, cô ta xuống lầu đi đến trước mặt người phụ nữ, không biết hai người trao đổi cái gì đó.
Cuối cùng Diêu Vi dẫn theo người phụ nữ và người bà ấy mang tới, đi lên lầu.