Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

chương 1306: thiên kim thật giả (12)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Chưa từng thấy ai viết kiểm điểm à!!

Thần sắc Hạ San ngưng trọng như đang tuyên thệ: "Tiểu Sơ, tớ mãi mãi là bạn của cậu, mặc kệ phát sinh chuyện gì tớ đều ủng hộ cậu!"

Sơ Tranh: "..." Viết kiểm điểm mà mi còn ủng hộ?

Hạ San nắm tay làm thủ thế cố lên: "Cố lên!"

Sơ Tranh: "..." Không có bệnh chứ?!

Chuông vào học vang lên, Hạ San nhanh chóng ngồi trở lại vị trí của mình.

Sơ Tranh chống cằm viết kiểm điểm của cô, lúc này Hạ San mới hậu tri hậu giác phát hiện cô đang viết kiểm điểm.

"!!!"

Không phải nói không có chuyện gì sao?

Tại sao phải viết kiểm điểm?

Sơ Tranh viết kiểm điểm không che giấu gì, bạn học ngồi bàn trước bàn sau đều nhìn thấy, thế là tiết này còn chưa học hết, chuyện cô viết kiểm điểm đã truyền khắp toàn khối.

Người của các lớp đều vụng trộm thảo luận trong group lớp.

[ Trộm 20 vạn mà chỉ viết kiểm điểm, thế này cũng quá dễ dàng rồi? ]

[ Vậy còn có thể làm sao, dù nói thế nào thì cô ta cũng là do Đỗ gia kia nuôi lớn, còn có thể tống người vào tù à? ]

[ Cũng đúng... ]

[ Nhưng không ngờ cô ta lại là loại người kia, trước đó hoàn toàn không nhìn ra. ]

[ Không thể trông mặt mà bắt hình dong. ]

[ Quan trọng nhất chính là trong vòng một đêm từ thiên kim tiểu thư, biến thành con gái của người nhặt ve chai, sự chênh lệch này chính các cậu lĩnh hội một chút đi. ]

[ Topic trên diễn đàn kia hình như bị xóa rồi. ]

Có người phát hiện topic trên diễn đàn bị xóa.

Mặc dù kỳ quái, nhưng ngẫm lại cũng đã nháo đến cảnh sát, trường học nhất định sẽ can thiệp, cho nên xóa bỏ cũng là bình thường.

-

Lúc tan học Sơ Tranh tùy tiện nhét đồ vào trong túi sách, đẹp trai tiêu sái hất ra sau vai rồi rời khỏi phòng học.

Có thể là khí thế của cô quá cường đại, bạn học trong phòng học đều không dám động.

Chờ cô rời khỏi phòng học, tiếng nghị luận mới chậm rãi lớn hơn.

"Tiểu Sơ cậu chờ tớ với." Hạ San đuổi kịp cô: "Lát nữa cậu định làm gì?"

Sơ Tranh thuận miệng hỏi: "Có việc?"

Còn có thể làm gì, trở về viết kiểm điểm chứ sao.

"Không có..." Hạ San lắc đầu: "Gần đây chúng ta không cùng nhau ra ngoài ăn cơm, tớ mời cậu?"

Trước kia bọn họ ra ngoài đều là AA, Hạ San lo lắng gia cảnh bây giờ của Sơ Tranh, không có tiền tiêu vặt như lúc trước.

Sơ Tranh không muốn đi, Vương bát đản con chó điên kia nhất định sẽ tận dụng mọi cơ hội phát nhiệm vụ.

Hạ San càng thêm lo lắng cho Sơ Tranh: "Tiểu Sơ, gần đây cậu đều không đi cùng tớ nữa, đi nha đi nha."

Không đi!!

Đại lão muốn trở về viết kiểm điểm!

Hạ San quấn lấy Sơ Tranh, đại lão cũng không có cách nào, bất đắc dĩ đồng ý.

Hai người vừa đi tới cổng trường, thì có người gọi Sơ Tranh lại.

Người gọi Sơ Tranh lại không phải ai khác, chính là Đỗ phu nhân.

Đỗ phu nhân mang theo mũ che nắng và kính râm, đứng trong đám học sinh, đặc biệt nổi bật.

Cuộc sống sung túc, làm Đỗ phu nhân nhìn qua rất trẻ tuổi xinh đẹp, năm tháng dường như cũng không để lại vết tích trên người bà ta, vẫn là một mỹ nhân.

Đỗ phu nhân và mẹ Nhan tuổi tác không kém nhau bao nhiêu, nhưng nếu để hai người đứng chung một chỗ, có lẽ tất cả mọi người sẽ cảm thấy bọn họ là mẹ con.

Đối với Đỗ phu nhân, Sơ Tranh không có cảm giác gì, ngữ điệu bình tĩnh: "Có việc?"

Đỗ phu nhân gỡ kính râm xuống: "Sơ Tranh, chúng ta sang bên cạnh nói chuyện."

"Tôi còn có việc, nói ở đây đi."

Đỗ phu nhân nhìn nữ sinh trước mặt, lại có chút hoảng hốt.

Con bé này là mình nhìn lớn lên.

Nhưng mà...

Nữ sinh kia ôn hòa, như mây bay dưới chân trời, mềm mại thuần khiết.

Vậy mà lúc này nữ sinh đứng trước mặt bà ta, toàn thân đều lộ ra băng lãnh xa cách, làm cho người ta không dám tùy ý tới gần cô.

Càng giống như băng tuyết ngưng kết ở mùa đông, nhìn thì xinh đẹp, nhưng đụng một cái lại tràn đầy gai.

Người bà ta nuông chiều nuôi dưỡng mười mấy năm, không phải con ruột mình, con gái ruột thịt của mình lại bị người ta nuôi thành thế kia.

Đáy lòng Đỗ phu nhân tự nhiên có rất nhiều bất mãn.

Tình cảm mười mấy năm, tự nhiên không bù được áy náy và yêu thích của Đỗ phu nhân đối với con gái ruột của mình.

Đỗ phu nhân nhíu mày, nhìn hoàn cảnh ồn ào xung quanh, cũng không kiên trì: "Chuyện topic cô đã nghe thầy Quách nói. Chuyện này là Hạ Hạ làm không đúng, cô sẽ bảo con bé xin lỗi cháu, nhưng mà, cháu nói kiểm điểm ngay trước mặt bạn học toàn trường, chuyện này có thể bỏ đi được không?"

"Tại sao phải bỏ?"

Giọng nói nữ sinh lãnh đạm, dưới bối cảnh âm thanh ồn ào, cũng lộ ra mát lạnh.

Giọng nói vẫn là giọng nói kia, nhưng giọng điệu quá lạnh...

Đỗ phu nhân thu lại tâm trạng.

"Sơ Tranh, nói thế nào cô cũng nuôi cháu mười mấy năm đúng không? Chút chuyện này cháu còn phải so đo sao?"

Đỗ Hạ ở bên ngoài chịu khổ nhiều năm như vậy, Đỗ phu nhân làm sao có thể để cô ta chịu ủy khuất.

Bây giờ Sơ Tranh muốn Đỗ Hạ xin lỗi ngay trước mặt bạn học toàn trường, không phải là cô cố ý chứ?

Ánh mắt Sơ Tranh tràn ngập lãnh ý: "Bà cảm thấy đây là chuyện nhỏ?"

"Không phải chỉ là một cái topic thôi sao?" Đỗ phu nhân không hề để trong lòng: "Hạ Hạ đã xóa, cũng sẽ xin lỗi riêng với cháu."

"Ồ."

Sơ Tranh không có dục vọng nói tiếp.

Bọn họ bí mật giải quyết, Đỗ Hạ không xin lỗi trước toàn trường, cho dù topic kia bị xóa bỏ, cô vẫn sẽ gánh lấy nỗi oan "trộm 20 vạn của cha mẹ nuôi" như cũ.

Nếu như là nguyên chủ, có lẽ không được bao lâu sẽ bị những ngôn luận này ép tới uất ức mà tự sát.

Đỗ Hạ sai, dựa vào cái gì mà muốn cô nhượng bộ?

Cô ta là cái thá gì?

Cũng không phải thẻ người tốt của ta!

Trong trí nhớ của nguyên chủ, Đỗ phu nhân đối xử với cô ấy xác thực rất tốt, nhưng đó là xây dựng trên phương diện cô ấy là con gái của Đỗ phu nhân.

Từ sau khi phát hiện cô ấy không phải là con gái bà ta, ánh mắt Đỗ phu nhân nhìn cô ấy, luôn luôn ẩn ẩn mang theo vài phần tối nghĩa.

Khi nguyên chủ rời nhà, cái gì cũng không cho cô ấy mang đi.

Đỗ phu nhân nhíu mày: "Cháu ồ là có ý gì?"

Sơ Tranh: "Không có chuyện gì khác nữa, tôi đi trước."

"Cháu đứng lại!" Đỗ phu nhân ngăn Sơ Tranh lại: "Lúc này mới qua bao lâu, cháu đã không có lễ phép như thế này?"

Sơ Tranh: "..."

"Chuyện cô nói với cháu, cháu nhớ chưa? Ngày mai sẽ đến nói rõ ràng với chủ nhiệm, chúng ta bí mật giải quyết."

Sơ Tranh: "??"

Không phải!

Vị phu nhân này, ta đồng ý với bà rồi sao?

Bà đã giúp ta quyết định kỹ càng rồi?

Sơ Tranh lạnh mặt mày: "Tôi không hề đồng ý."

Vẻ không vui của Đỗ phu nhân đã sắp viết lên mặt: "Đỗ gia những năm này chưa hề bạc đãi cháu, cháu hưởng thụ hết thảy những thứ vốn nên thuộc về Hạ Hạ, cháu..."

Sơ Tranh cắt đứt lời Đỗ phu nhân: "Chuyện ôm nhầm con, không liên quan gì đến tôi, đây là trách nhiệm của bệnh viện, nếu như các người muốn truy cứu, thì đề nghị khởi tố bệnh viện."

Đỗ phu nhân không ngờ tới Sơ Tranh sẽ nói ra một câu như thế.

Bà ta cũng từng nghĩ, lần nữa nhìn thấy đứa con gái này, sẽ là tình hình gì.

Nhưng bà ta tuyệt đối không nghĩ tới, sẽ là như vậy.

"Cháu..." Đỗ phu nhân hít sâu một hơi, thả chậm giọng điệu: "Cô biết cháu trong lúc nhất thời không tiếp nhận được thân phận của mình, nhưng đây chính là hiện thực, cháu không thể bởi vì hờn dỗi, mà hại Hạ Hạ đúng không."

"Cô biết cháu là đứa trẻ ngoan, lần này Hạ Hạ không đúng, cô cũng không phủ nhận, cô sẽ bảo Hạ Hạ xin lỗi cháu."

Nói đến phần sau, Đỗ phu nhân bắt đầu đánh tình cảm bài.

"Tôi không phải là đứa trẻ ngoan." Đứa trẻ ngoan của bà đã sớm chết! Sơ Tranh vẻ mặt lạnh lùng không cảm kích: "Chuyện này không có thương lượng."

Sơ Tranh không cho Đỗ phu nhân cơ hội nói nữa, quay người rời đi.

Đi hai bước phát hiện Hạ San còn chưa theo cùng.

Cô lại quay trở lại, kéo túi sách túm cô ấy đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio