Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

chương 1370: người chơi cẩm lý (23)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

【 Thế giới 】 Mi muốn giàu trong một đêm không: Chuyện là như thế này, tiểu tỷ tỷ Một Tỷ và Dạ Văn Tiêu không biết vì sao lại đánh nhau, đánh xong tiểu tỷ tỷ Một Tỷ trói xác anh ta ở chỗ ấy luôn.

【 Thế giới 】 Bé con siêu đáng yêu: Giàu trong một đêm, mi nói vậy khác gì không nói? Nguyên nhân đâu?

Ai muốn nghe cái này.

Bọn họ muốn nghe chuyện đã xảy ra!

【 Thế giới 】 Mi muốn giàu trong một đêm không: Khi tôi nhìn thấy thì bọn họ đã đánh nhau, tôi làm sao biết vì sao.

【 Thế giới 】 Quần chúng ăn dưa: Có phải là tiểu tỷ tỷ Một Tỷ không quen nhìn đại thần Dạ Văn Tiêu có điểm tích lũy hoạt động nhiều hơn cô ấy không?

【 Thế giới 】Mi muốn giàu trong một đêm không: Không... đến nỗi chứ?

Vì sao Sơ Tranh đánh Dạ Văn Tiêu, mọi người bát quái nửa ngày, cuối cùng phát hiện, thật sự chỉ có điểm tích lũy kia là có khả năng nhất.

... Dù sao trước đó hai vị này giống như không chạm mặt gì nhau.

Sơ Tranh mãi không nhúc nhích, cho nên bây giờ vẫn đang đứng thứ ba.

Bây giờ hạng nhất là Tiểu Thiếu Gia.

Dạ Văn Tiêu đã bị đánh, có phải tiểu tỷ tỷ Một Tỷ sắp đánh Tiểu Thiếu Gia rồi không?

【 Thế giới 】Tiểu Thiếu Gia: Hết thảy đều mạnh khỏe.

【 Thế giới 】...

-

Dạ Văn Tiêu bị Sơ Tranh đánh, còn bị định thi mấy tiếng, bị toàn bộ người chơi của server vây xem, tức giận đến mức hắn ta xém chút vọt tới nhà Sơ Tranh.

Mà đương sự đang ngồi ở trong Dạ Quy Lai, chậm rãi mở bảo rương.

Tần Lạc ngồi ở bên cạnh, bưng lấy gương mặt thịnh thế mỹ nhan kia nhìn cô.

"Tiểu Sơ, cái này chơi rất vui sao?"

Tiểu Sơ cứ thích chơi trò chơi nhàm chán này.

Rõ ràng hắn chơi rất vui mà.

"Không vui."

"Vậy vì sao cô cứ chơi mãi vậy."

"..."

Sơ Tranh không nói.

Tần Lạc nằm úp sấp trên mặt bàn, một tay đệm lên cằm, một tay từ từ cọ qua phía Sơ Tranh bên kia.

Đầu ngón tay đụng phải mu bàn tay Sơ Tranh đặt trên mép bàn.

Hắn thận trọng chạm thử trước.

Lòng bàn tay dán lên mu bàn tay cô, chậm chạp trèo lên trên, biết dùng bàn tay che mu bàn tay Sơ Tranh lại.

Sơ Tranh liếc hắn một cái.

Tần Lạc đối đầu với tầm mắt của cô, lập tức cong cong mặt mày, nở nụ cười, vừa ngoan vừa ngọt.

Sơ Tranh lật bàn tay một cái, ngón tay Tần Lạc rơi vào trong lòng bàn tay cô.

Sơ Tranh nhẹ nhàng nắm chặt: "Đừng quậy."

Bởi vì chỉ là một chuỗi số liệu, cho nên cũng không có cảm giác gì.

Tần Lạc trông mong nhìn cô: "Tiểu Sơ, cô ở cùng tôi đi mà."

Sơ Tranh nhịn một chút: "Không phải tôi đang ở cùng anh đây sao?"

Ta đang ở cùng heo chắc?

Tần Lạc: "Cô đừng chơi nữa, nói chuyện với tôi đi."

Sơ Tranh: "Tôi như vậy cũng có thể nói chuyện với anh."

Một mình ta mở bảo rương rất mệt mỏi!

Tần Lạc muốn Sơ Tranh chuyên chú nói chuyện với hắn cơ, kéo tay cô hung hăng lắc.

Sơ Tranh vẫn luôn chịu đựng.

Nếu không phải bởi vì hắn là thẻ người tốt, thì đã sớm bị ấn xuống đất mà đập rồi!

Tần Lạc lắc nửa ngày không có hiệu quả, sắc mặt hắn bỗng nhiên chìm xuống.

Bảo rương trước mặt Sơ Tranh tự động bá bá bá mở ra, bảng điểm nhảy vọt lên đứng đầu bảng.

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh ghé mắt nhìn Tần Lạc.

Người sau đặt cằm trên mu bàn tay, vẫn là bộ dáng ngọt mềm lanh lợi kia.

"Tiểu Sơ, có phải bây giờ cô có thể chơi cùng tôi rồi không?" Hắn nói.

"..." Ta chơi cùng mụ nội mi! Sơ Tranh tỉnh táo hỏi: "Anh làm như vậy, công ty game sẽ không phát hiện ra dị thường sao?"

Nếu như bị bắt, ta rất phiền phức!

Tần Lạc nghiêng đầu xuống: "Không biết nha, giống như tôi để Tiểu Sơ ở lại nơi này, bọn họ cũng sẽ không phát hiện."

Nói xong, thiếu niên lộ ra một nụ cười tự tin.

Sơ Tranh nghĩ đến trải nghiệm "kinh khủng" lần trước, tâm tình phức tạp.

Tần Lạc ở chỗ này, xác thực không có ai phát hiện.

Về sau bị phát hiện...

Là bởi vì Tần Lạc bị khuyến khích, ở bên ngoài gây sóng gió, bị người ta giám sát được dị thường.

Cho nên Sơ Tranh hoàn toàn không dám để Tần Lạc làm gì, cô sợ bị người phát hiện.

Cô không muốn đi vớt một trí tuệ nhân tạo.

Việc này quá khó làm.

"Lần sau không cho phép tiếp tục làm như thế." Đầu ngón tay Sơ Tranh cọ xát trong lòng bàn tay Tần Lạc: "Tôi có thể tự giải quyết."

"Nhưng mà Tiểu Sơ..."

Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Tần Lạc, nghe lời tôi."

Tần Lạc đột nhiên quay đầu ra, toàn bộ mặt đều phồng lên.

Một giây sau, hắn không có dấu hiệu báo trước nào hất Sơ Tranh ra, từ từ lên lầu.

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh nhìn bảng logout màu xám một chút, khóe miệng khẽ co rút.

Cửa của Dạ Quy Lai cũng không mở ra được.

-

Sơ Tranh đóng giao diện mở bảo rương lại, đi lên lầu tìm người.

Trên lầu đều là phòng, gian phòng Tần Lạc thích ở cũng chỉ có một gian, Sơ Tranh gõ cửa trước.

Không ai đáp.

Sơ Tranh giơ tay đẩy một chút, không khóa.

Cô vào phòng nhìn quanh, ánh mắt rơi trên một đống chăn khả nghi phồng lên trên giường.

"Tần Lạc."

Sơ Tranh giơ tay kéo chăn xuống.

Đầu Tần Lạc lộ ra, hắn chổng mông lên, nằm úp sấp trên giường.

"Tần Lạc."

Sơ Tranh mò đầu hắn.

Tần Lạc rầu rĩ nói: "Cái gì tôi cũng nghe cô cả, tôi chỉ muốn cô ở cạnh tôi thôi, tôi không muốn một mình, tôi muốn cô ở cạnh tôi."

Nói đến phần sau giọng của Tần Lạc cũng trở nên nghẹn ngào.

Sơ Tranh: "..."

"Một mình tôi ở đây, tôi rất sợ hãi, tôi không muốn một mình."

Hắn càng nói càng ủy khuất.

"Cô có nhiều bạn bè như vậy, nhưng tôi chỉ có mình cô."

Tay nắm lấy chăn của Sơ Tranh siết thật chặt.

Cô ngồi ở mép giường, kéo người lên ôm.

Thiếu niên như ấu thú, cọ cọ trong lòng cô, hận không thể chui cả người vào trong lòng cô.

Sơ Tranh nhẹ nhàng ôm hắn, vuốt phía sau lưng hắn, nói khẽ: "Tôi không có bạn, tôi chỉ có anh."

"Gạt người." Thanh âm thiếu niên nghẹn ngào: "Rõ ràng cô có rất nhiều bạn bè."

Hắn đã nhìn thấy.

Sơ Tranh vuốt phía sau lưng hắn: "Tôi không lừa anh."

"Thật sao?"

"Ừ."

Thiếu niên ngửa đầu cô, trong con ngươi ngây thơ tràn đầy chờ mong: "Tôi là người bạn duy nhất của cô sao?"

"Ừ." Bạn trai cũng coi như bạn đi.

Thiếu niên giơ tay ôm cô: "Vậy tôi cũng chỉ có một người bạn là cô."

Tần Lạc dễ giận, cũng rất dễ dụ.

Dù sao cũng là trí năng thiết lập ngốc bạch ngọt.

Thiếu niên lúc này đã mặt mày hớn hở.

Sơ Tranh dỗ người xong, hỏi hắn: "Vì sao anh không thể rời khỏi nơi này?"

Tần Lạc nằm trên đùi Sơ Tranh, ngón tay câu lấy tua rua trên quần áo Sơ Tranh: "Tại sao tôi phải rời khỏi nơi này?"

Sơ Tranh trầm mặc một chút: "Anh lo lắng mình ra ngoài sẽ bị người phát hiện sao?"

"Không phải." Tần Lạc lắc đầu: "Tôi rất lợi hại, sẽ không ai phát hiện được tôi."

Bắt đầu từ lúc Tần Lạc có ý thức, hắn đã ở chỗ này.

Căn phòng này là nơi hắn quen thuộc.

Cũng giống như nơi an toàn, hắn không muốn ra ngoài.

"Tôi dẫn anh ra ngoài." Sơ Tranh nói.

Nếu không phải là bởi vì ra ngoài sẽ bị phát hiện, vậy còn làm ổ ở đây cả ngày làm gì.

Còn muốn nhốt ta ở đây cùng!

Không phải vật nhỏ cố ý chứ?

"Tôi không muốn."

"Vì sao?"

"... Ra ngoài thì cô sẽ không thuộc về một mình tôi nữa, cô sẽ chơi với người khác, sẽ nói chuyện với người khác."

"???"

Đây là lý luận gì đây?

Tư duy của nhân lực thiểu năng... Trí năng, ta thật sự không hiểu.

Sơ Tranh hít sâu: "Anh không theo tôi ra ngoài, tôi vẫn sẽ chơi cùng người khác, nói chuyện với người khác, mà anh còn không ở bên cạnh tôi."

"Nhưng anh theo tôi ra ngoài thì không giống, anh có thể ở bên cạnh trông chừng tôi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio